Trước đó, Cố Duyên Xuyên cảm thấy đức hạnh mình dù không tính là cao thượng, nhưng chí ít vẫn là chính nhân quân tử, không phải loại người nhân cơ hội này để chiếm hời.
Chẳng qua bây giờ, Kiều Hạ uống rượu say, mặt đỏ ửng, đôi mắt trở nên mê người. Ở khoảng cách này, có thể thấy hai mắt cô ngơ ngác, mê ly như sương. Trong ánh mắt vừa trong sáng lại rực rỡ, cộng thêm vài phần quyến rũ xinh đẹp.
Nhìn dáng vẻ này của cô, càng mê hoặc người ta hơn bình thường. Cả người cũng trở nên ngây ngô, đơn thuần, anh nói cái gì cũng tin.
Vào lúc này lại lừa cô, lương tâm Cố Duyên Xuyên đã hơi lên án, nhưng nếu không lừa thì lại không nhịn được.
Anh bỗng có chút hơi hiểu cảm giác "dường như đã mất một trăm triệu" mà bạn cùng phòng vẫn thường nói.
Sau vài lần cân nhắc, anh quyết định vẫn bắt nạt cô một chút, "Anh giữ lời hứa. Chúng ta ngoắc tay, giống như lần trước vậy."
"Được nha." Kiều Hạ cười khanh khách vươn tay ra, hệt như đứa trẻ con rất ngây thơ: "Ngoắc tay rồi, không cho phép đổi, đổi thì anh chính là chó con nha."
Cố Duyên Xuyên nhướn mày, chó con trung thành lại đáng yêu, còn là bạn tốt của con người. Anh thấy mình làm chó con một lần cũng không sao cả.
Phòng tắm không có bồn tắm, chỉ có một bồn rửa mặt rất lớn, anh sợ cô đứng không vững sẽ ngã, liền ôm cô lên. Rất cẩn thận đỡ cô ngồi trên bồn, sau đó bật vòi hoa sen.
"Em thử một chút, xem nước có nóng không?" Anh mở miệng nói.
Kiều Hạ nghe lời vươn tay ra, chạm thử một chút, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không nóng, rất vừa."
Nói xong, mặt cô bỗng đỏ lên, thanh âm nho nhỏ nói: "Em, em muốn cởi quần áo, anh mau nhắm mắt đi."
Phòng tắm ngập hơi nước, nhiệt độ tăng dần lên. Trên mặt gương tạo thành một lớp nước, bầu không khí đầy sự ám muội.
Thậm chí còn hơi giống khúc dạo đầu trong một bộ phim mà anh cùng ba đứa bạn cùng phòng đã xem rất lâu trước ở ký túc xá.
Trong đầu Cố Duyên Xuyên không tự giác mà xuất hiện vài suy nghĩ không đứng đắn, giọng nói liền khàn đi mấy phần, "Được, anh nhắm mắt lại."
Kiều Hạ quơ quơ tay trước mặt anh, thấy anh không có phản ứng gì nên tưởng anh đã nhắm chặt mắt rồi, không nhìn trộm cô.
Cô yên tâm, "Em cũng nhắm mắt, anh cởi quần áo... Cho em nhé."
"Được." Cố Duyên Xuyên đáp ứng.
Mở mắt ra, anh thấy người con gái trước mặt quả thực đã nhắm chặt hai mắt, hàng lông mi đen run run, thấy được là đang cực kì thẹn thùng.
Y như đang mở món quà cực kì quý giá, tâm tình anh vừa kính động lại vừa thấp thỏm, thật cẩn thận với tay ra sau váy cô.
Tìm tới cái khóa kéo rất nhỏ phía sau, chậm rãi kéo xuống.
Theo động tác chậm rãi của anh, xương quai xanh tinh tế, bờ vai xinh đẹp, cùng càng nhiều cảnh xuân của cô dần dần hé lộ, cuối cùng toàn bộ hiện ra trước mắt anh.
Trắng như vậy, không một chút tì vết, hoàn mỹ như là tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc bởi thượng đế.
Trán anh nổi gân xanh, yết hầu cũng nặng nề lên xuống.
Ngắm mãi rừng mơ cũng không ngăn nổi cơn khát*, vậy mà ngược lại càng miệng đắng lưỡi khô hơn. Ý định lúc trước của anh hình như hơi sai lầm.
(*) Câu nói này được lấy từ câu chuyện Tào Tháo và rừng mơ trong Tam quốc diễn nghĩa. Các bạn đọc search google để tự tìm hiểu về câu chuyện này.
Giờ phút này anh không chỉ muốn bắt nạt cô một chút, mà còn không kiềm chế được muốn ăn cô, so với tất cả những thứ trên đời chắc chắn mùi vị còn ngọt hơn nhiều.
"Mặt đất dính nước rất trơn, anh không thấy gì thì phải cẩn thận đấy." Kiều Hạ nhắm hai mắt, rất tốt bụng nhắc nhở anh.
Những lời này khiến lương tâm đã mất của anh như thức tỉnh, cục cưng của anh vừa ngoan lại vừa tốt, còn rất tin tưởng anh. Nếu anh thật sự làm gì, cô hẳn sẽ tức giận đến mức không bao giờ để ý đến anh nữa.
Huống chi đây là lần đầu tiên, anh hy vọng có thể cho cô một kỉ niệm đẹp khó phai. Chứ không phải trong lúc say mất tỉnh táo, tỉnh tỉnh mê mê, phát sinh quan hệ hay không cũng không biết.
"Được, anh sẽ chú ý." Cố Duyên Xuyên đè nén ý xấu trong lòng, đổ sữa tắm ra, lau cho cô từ trên xuống dưới, lau tới vị trí đằng sau, bỗng thấy không muốn cử động thêm.
Tinh tế trơn mịn lại co dãn, tựa như đám mây trắng mềm mại óng ánh, xúc cảm thật tốt, rất mềm, khiến tay anh chỉ muốn tiến vào.
Lúc trước ở trong nhà hàng chỉ là nhẹ nhàng sờ soạng một chút, bây giờ lại có thể...
Kiều Hạ đang say, nhưng cơ bản trong lòng vẫn rất xấu hổ, huống chi đôi mắt đang nhắm, không nhìn thấy gì, nhưng cảm giác thì càng trở nên rõ ràng.
"Này, chỗ này sạch rồi, anh không được chạm nữa, anh mau lau chỗ khác đi." Mặt cô phiếm hồng, bĩu môi, vội vàng nhỏ giọng thúc giục.
Đôi mắt Cố Duyên Xuyên tối đen, tay không chịu buông tha mà hướng xuống phía dưới, da thịt trơn nhẵn mềm mại như lụa, xúc cảm thật sự rất tốt.
Thời gian tắm rất lâu, toàn thân trên dưới của cô không chỗ nào là không bị chạm qua. Trong phòng tắm không khí ít lưu thông, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, ở lâu hơn nữa có lẽ sẽ thiếu dưỡng khí.
Cuối cùng, Cố Duyên Xuyên lấy một cái áo sơ mi của mình cho cô thay.
Anh mặc cái áo này vốn rất vừa người tới lúc mặc lên người cô lại trở nên quá rộng, dài tới tận đùi.
Kiều Hạ bị ôm đặt lên trên giường, giơ tay lên ngửi liền ngửi thấy mùi thơm của sữa tắm từ cơ thể tỏa ra. So với mùi rượu lưu lại trước đó dễ chịu hơn nhiều.
Cô vui vẻ cuộn chăn quanh mình, còn rất lễ phép nói cảm ơn, "Cảm ơn anh giúp em tắm rửa, em buồn ngủ rồi, ngủ ngon."
Cố Duyên Xuyên kéo một góc chăn ra, cũng nằm lên, "Anh và em cùng nhau ngủ."
"Không được." Kiều Hạ hơi kháng cự, nhẹ nhàng đẩy anh, "Chỉ có vợ chồng mới có thể ngủ chung. Chúng ta còn chưa kết hôn, không thể ngủ chung giường được."
Cố Duyên Xuyên không nhúc nhích, "Hôm nay buổi tối có sét đánh, sấm rất to, em ngủ một mình không sợ à?"
Kiều Hạ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không sợ, khi còn nhỏ thầy giáo đã nói, sét chỉ đánh những đứa trẻ không nghe lời, hay nói dối. Em là trẻ ngoan, cũng rất nghe lời, cho nên không sợ sét đánh."
Cố Duyên Xuyên môi ngoéo một cái, cười hỏi lại, "Trẻ ngoan sẽ uống rượu sao? Em đồng ý với anh sẽ không uống rượu. Kết quả thừa dịp không có anh đã tự mình chuốc say, có phải không nghe lời không?"
"Phải." Kiều Hạ sợ hãi trả lời, cắn môi khiếp sợ nói, "Về sau em sẽ nghe lời không uống rượu, sấm đừng đánh trúng em".
Cố Duyên Xuyên ôm nàng, dịu dàng trấn an, "Đừng sợ đừng sợ, có anh ở đây, bảo vệ em, sấm sẽ không đánh tới đây đâu."
Kiều Hạ tin là thật, ngẩng đầu, một đôi mắt to tròn ngập nước nhìn anh, điềm đạm đáng yêu: "Vậy anh nhất định phải bảo vệ em thật tốt nhé!"
"Được, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt", Cố Duyên Xuyên kìm nén cười, "Thế hiện tại có muốn ngủ cùng anh không?"
Kiều Hạ nhắm vào lồng ngực anh, sử dụng cả hai tay hai chân gắt gao ôm anh, khẳng định đáp, "Muốn."
Mặt trời đã lên cao. Ánh nắng rực rỡ xuyên qua song cửa sổ, chiếu những đốm nhỏ li ti xuống sàn nhà làm bằng đá cẩm thạch.
Sau khi say rượu, đầu Kiều Hạ vẫn hơi choáng.
Đến lúc tỉnh lại, thấy cảnh tượng trước mắt, cô hoảng sợ. Tại sao mình lại cùng Cố Duyên Xuyên ôm nhau ngủ như vậy?
Chuyện này đã từng xảy ra ở bệnh viện, cũng không phải điều mấu chốt. Mấu chốt chính là trên người mình chỉ mặc cái áo sơ mi của anh, mà phía dưới thì... Không mặc gì hết.
"Anh, em, chúng ta..." Kiều Hạ lắp bắp, đỏ từ mang tai lan ra hai má, "Tại sao lại như vậy?"
Cô nhớ được một vài chuyện phát sinh tối hôm qua, nhưng không được chi tiết. Chỉ biết mình uống say, bị anh đưa về nhà, đút cho ly nước mật ong. Không hề có chút ấn tượng nào với chuyện gì xảy ra sau đó.
Chẳng lẽ anh thừa dịp mình uống say, sau đó liền...?
Cố Duyên Xuyên đã sớm tỉnh, sợ quấy rầy cô, cũng muốn ôm cô thêm một lúc, nên vẫn nằm yên không động đậy. Lúc này anh mở mắt ra, "Không có chuyện gì xảy ra hết."
"Nếu có chuyện gì xảy ra thật..." Anh ngừng vài giây, thổi nhẹ, "Em cảm thấy mình có thể dậy sớm như vậy à? Còn thừa sức nói chuyện với anh như này sao?"
Bị đùa giỡn, mặt Kiều Hạ càng đỏ hơn.
Cô suy nghĩ một chút, trên người cô không có gì không thoải mái, chẳng qua vẫn còn chút hoài nghi và hoang mang, "Vậy... Vì sao phía dưới của em lại không mặc gì?"
Cố Duyên Xuyên giải thích cho cô, "Anh bỏ quần áo của em cho vào máy giặt hết rồi, kể cả quần nhỏ."
Nói đến đây, anh dừng một chút, "Giặt chưa khô, mà đồ của anh không có cái nào cùng kích cỡ với em."
"Dù giờ chưa khô em vẫn muốn mặc vào." Kiều Hạ ở trong ngực anh giãy giụa muốn đứng lên.
Tuy rằng không phát sinh cái gì, nhưng trên người không mặc gì cảm giác vẫn rất xấu hổ.
Không tránh ra được, cô ý thức có gì đó sai sai, lại cảm thấy một cái gì cứng cứng cộm cộm phía dưới, hệt như lần trước ở bệnh viện.
"Làm sao anh lại nhạy cảm như vậy, động một chút thứ đó đã như vậy?" Lòng Kiều Hạ đầy thẹn thùng, rất ngượng ngùng nói ra cái từ kia.
Lần trước cô sờ soạng cơ bụng anh, cái kia của anh dựng lên còn có thể hiểu được. Nhưng lần này cô còn chưa làm gì, tại sao nó vẫn...
"Nếu mỗi buổi sáng anh đều không có phản ứng..." Cố Duyên Xuyên hơi hơi mỉm cười, "Cục cưng em mới là người nên sốt ruột."
Kiều Hạ: "!!!"
Mặt cô nóng lên, không nhịn được uốn éo người muốn đứng lên, nhưng anh ôm rất chặt, căn bản không thể tránh thoát.
Cố Duyên Xuyên cười trầm thấp, cắn lỗ tai cô, "Em đừng nhúc nhích, em cử động chính là thêm dầu vào lửa, anh không khống chế được."
Kiều Hạ bị dọa, đến một cử động cũng không dám làm. Cô để mặc anh ôm, độ nóng trên mặt vẫn không hề giảm.
Không biết bị ôm trong lòng bao lâu, cô cảm giác vật kia vẫn cứng rắn như vậy, "Anh có sao không, tại sao vẫn chưa được vậy?"
Cố Duyên Xuyên cau mày, ánh mắt thâm sâu, giọng nói khàn khàn đến lợi hại, "Cục cưng, anh rất khó chịu."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Tắm nước lạnh như lần trước liệu có được không?" Cô lúng túng, có chút lo lắng hỏi.
"Tắm vẫn khó chịu, cục cưng nếu chịu giúp anh, anh sẽ không khó chịu."
Anh buông lỏng khuỷu tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô, "Cục cưng, em có nguyện ý giúp anh không?"
-
Rất xin lỗi mọi người vì trễ hẹn QAQ, may mà bạn editor gửi lại... Giờ vẫn tính là chưa muộn lắm nhỉ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]