Từ camera giám sát của khách sạn tra ra được, Cố Duyên Xuyên thấy Triệu Như Mi đỡ Kiều Hạ say bất tỉnh nhân sự đến phòng ngủ, sau đó thấy hình ảnh bà ta giao thẻ phòng cho Quý Hành.
Cho đến khi Quý Hành nói với anh "đưa đi bệnh viện", Cố Duyên Xuyên mới nhận ra người phụ nữ kia đối xử không tốt với cô, ghê tởm cả ngàn lần!
Bà ta thế mà lại bỏ thuốc với cả con ruột của mình!
"Cục cưng, có chỗ nào không thoải mái không?" Cố Duyên Xuyên ôm cô gái nhỏ vào thang máy, vừa lo lắng vừa đau lòng hỏi.
Ý thức Kiều Hạ không còn tỉnh táo nữa, nhịp tim đập ngày càng nhanh, thân thể ngày càng nóng, giống như nếu rời ra nguồn nước thì mỗi một phút một giây đều là giày vò.
Đây là trải nghiệm chưa bao giờ gặp, cô vừa sợ hãi vừa thống khổ, vùi mặt vào hõm cổ anh, cố gắng tiếp xúc với sự mát lạnh từ người anh, "Tất cả, mọi chỗ đều không thoải mái, em khó chịu muốn chết..."
Âm thanh nho nhỏ của cô mang theo tia nức nở, Cố Duyên Xuyên nghe thấy mà tưởng như tim siết lại.
Nhưng anh chẳng thể làm gì được, chỉ có thể bước đi nhanh hơn, vừa vỗ nhẹ lưng cô, vừa dịu dàng lặp lại câu trấn an: "Cục cưng đừng sợ, chúng ta lập tức đi bệnh viện, sẽ không có chuyện gì nhanh thôi."
Cố Duyên Xuyên nói với Kiều Hạ cũng như đang nói với chính mình. Bởi vì đáy lòng anh cũng hoảng không kém gì cô, thậm chí còn nhiều hơn thế.
Lái xe đến bệnh viện gần nhất, vào phòng cấp cứu, lấy xét nghiệm máu. Cuối cùng kết quả kiểm tra ra là:
Trong máu chứa hai loại thuốc, theo thứ tự là Triazolam và Clonazepam.
Hai loại thuốc này gây tổn thương đối với bộ não thần kinh, nhẹ thì khiến bộ não tiếp nhận kích thích mất cân đối, nặng thì làm người ta trở nên ngu dại.
"May nhờ đưa tới kịp lúc, đồng thời cô gái này uống không nhiều lượng thuốc, nếu không..."
Bác sĩ thở dài, có lòng tốt nhắc nhở: "Sau này phải chú ý, lúc trước có án mạng vì dùng loại thuốc này."
Cố Duyên Xuyên siết chặt tờ giấy xét nghiệm trong tay, giờ khắc này đầy phẫn nộ, máu nóng lên như dòng dung nham phun trào, quay cuồng. Có đem bà ta băm thành trăm mảnh cũng chưa đủ.
Thuốc hết tác dụng, Kiều Hạ cũng dần dần hết khó chịu, từ từ đi vào giấc ngủ.
Ban đêm, cả căn phòng không bật đèn, chỉ có một chiếc đèn nhỏ trên đầu giường tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt. Cô hít thở nhẹ nhàng, vẻ mặt bình thản.
Cố Duyên Xuyên không dám ngủ, vẫn ngồi ở bên giường. Thiếu một chút nữa, anh sẽ mất cô, vĩnh viễn.
Sợ hãi từng đợt đánh tới, chỉ khi nhìn cô, nhẹ nhàng vuốt mặt cô, lòng anh mới có thể nhẹ bớt một chút.
Đến sáng ngày hôm sau, Kiều Hạ mới chậm rãi mở mắt ra. Mặc dù đã ngủ lâu như vậy vẫn cảm thấy mệt mỏi, cả người không có một chút sức lực nào.
Cố Duyên Xuyên vẫn ở bên cạnh trông nom cô, thấy cô tỉnh lại thì vui mừng đỡ cô ngồi dậy. Đồng thời kê gối ở phía sau để cô tựa vào.
"Uống chút nước mật ong đi." Anh rót một ly, đưa tới bên miệng cô.
Kiều Hạ không nhớ rõ ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ bản thân thay mẹ uống mấy ly rượu vang, sau đó say đến nỗi đứng cũng không vững.
Thấy mình ngủ ở trên giường bệnh, cô cảm thấy nghi ngờ: "Sao em lại ở bệnh viện thế? Chẳng lẽ là..."
Đầu nhỏ của cô xoay chuyển, phỏng đoán: "Em uống nhiều rượu quá nên bị ngộ độc cồn sao? Trước đây chưa từng nghe qua ai uống rượu vang đến mức nhập viện đâu."
Cố Duyên Xuyên không đành lòng nói cho cô biết câu chuyện tàn nhẫn như vậy, nhưng mà nếu như không nói, sau này người đàn bà kia còn có thể tổn thương cô nhiều hơn nữa.
"Cục cưng, em uống rượu, trong rượu có thuốc." Anh nhìn cô nói.
Dựa theo nhận thức của cô, thật sự không có cách nào tưởng tượng ra việc mẹ của cô bỏ thuốc con gái để làm món hàng dâng ra ngoài.
Cố Duyên Xuyên lấy tờ giấy xét nghiệm ra, phía trên ghi tên chất hóa học nhưng cô không biết, anh liền giải thích "Triazolam cùng với Clonazepam, hai loại thuốc này làm ý thức con người bị ảo giác, trong thời gian ngắn gây mất trí nhớ, còn có..."
Mấy chữ cuối cùng, mặt mũi anh căng thẳng, cơ hồ là cắn răng mới nói ra được: "Tác dụng kích dục."
Sắc mặt Kiều Hạ trở nên trắng bệch, khiếp sợ trừng to mắt.
Lúc trước cô có xem qua tin thời sự liên quan về việc cảnh báo mọi người. Có vài người xấu thừa dịp nữ sinh không chú ý lén bỏ thuốc mê vào nước uống của các cô, sau đó...
Nhưng cô không ngờ rằng chuyện như vậy sẽ xảy ra với mình.
Cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện, bối rối cúi đầu, kiểm tra xem người mình có dấu vết gì lưu lại không.
"Cục cưng đừng sợ, không có chuyện gì xảy ra đâu." Cố Duyên Xuyên âm thanh ôn hòa, cầm đôi tay đang run rẩy của cô.
Nghe vậy, Kiều Hạ lập tức thở phào nhẹ nhõm, lại vội vàng ngẩng đầu hỏi: "Là ai làm? Có điều tra ra được không?"
Vừa cất lời, Cố Duyên Xuyên lại nghĩ ngay tới người đàn bà đáng ghét đến tột cùng - Triệu Như Mi kia, trong mắt phát ra tia lạnh lẽo đến thấu xương, y như muốn giết người.
Kiều Hạ lần đầu tiên thấy anh tức giận như vậy, lo sợ hỏi: "Sao vậy? Người xấu không tìm được sao?"
Anh cố gắng đè nén sự tức giận trong lồng ngực, nắm chặt tay cô: "Cục cưng, sau này đừng gặp mặt người đàn bà kia nữa, bà ta không xứng làm mẹ của em."
Kiều Hạ như bị sét đánh, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên, đôi môi mấp máy vài cái song lại không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc cuối cùng cô cũng nghĩ tới lúc ở bữa tiệc, mình không ăn uống gì cả, chỉ có uống rượu thôi.
Mà rượu kia là do Triệu Như Mi đưa, cuối cùng lại bị bà ta đỡ đến phòng ngủ.
Mấy hôm trước cô còn ngu ngốc cho rằng mẹ đã thay đổi, cô cũng có thể giống như người khác, có chuyện vui vẻ cũng có thể chia sẻ cùng mẹ, không vui thì có thể sà vào lòng mẹ.
Nhưng hóa ra tất cả đều là cô mộng tưởng hão huyền, mẹ của cô không hề thay đổi, từ đầu đến cuối đều là lừa gạt cô.
"Em là con gái của bà mà, tại sao bà có thể đối xử với em như vậy?" Vẻ mặt Kiều Hạ mê man, như tự xin hỏi một câu trả lời, cũng như tự lẩm nhẩm với chính mình.
Cô nghĩ rằng mình sẽ khóc, nhưng đến bây giờ mới phát hiện, tổn thương đến tận cùng sẽ không rơi nước mắt, chỉ có cảm giác mỏi mệt và yếu ớt.
Lông mày Cố Duyên Xuyên khẽ nhăn lại.
Một cô gái tốt như vậy, anh chỉ muốn moi cả tim ra để yêu thương cô, đặt toàn bộ điều tốt đẹp nhất thế giới đến trước mặt cô. Sao có thể chịu được việc cô bị tổn thương chứ.
"Sau này em... Không còn nhà nữa." Tiếng Kiều Hạ rất nhẹ, như đang thở dài.
Trước đây còn có hi vọng đối với mẹ. Nhưng bây giờ, lòng cô cũng trở nên nguội lạnh.
Mẹ của cô đối với cô có tốt hơn cũng có chứa mục đích.
"Cục cưng còn có anh mà." Cố Duyên Xuyên ôm cô vào lòng, tay vòng ra sau gáy cô, "Chúng ta sau này sẽ có gia đình, sống rất hạnh phúc."
Kiều Hạ cảm nhận được nhiệt độ lồng ngực của anh, đáy lòng đã lạnh cũng dần dần ấm áp hơn.
Rất lâu sau, cô mới ngẩng lên từ trong lồng ngực anh, mắt hạnh đen nhánh nhìn anh. Vẻ mặt cô khẩn cầu, thấp thỏm, mang theo một chút bướng bỉnh khó gặp: "Đời này anh cũng đừng thay lòng đổi dạ, chỉ thích một mình em, cùng em ở chung một chỗ thôi, có được không?"
Ở trên đời này, cô chỉ còn anh, cũng không chịu được bất kỳ sự phản bội cùng giã biệt nào nữa...
"Làm sao có thể thay lòng đổi dạ chứ." Cố Duyên Xuyên nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi cô, vẻ mặt hết sức chân thành nói: "Trái tim của anh đều là của em, nếu phải thay đổi thì trừ phi khoét trái tim anh ra."
Anh cúi người, hôn lên hàng lông mày cô: "Cả đời không đủ, cục cưng của anh tốt như vậy, chỉ muốn đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn ở bên em thôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]