Đặng Tâm Minh người sơ mi trắng, quần âu đen, đôi chân ấy thật sự rất dài. Ở dưới sảnh lớn đôi mắt phượng anh luôn khiến người khác bị chìm đắm, người này lại cao thêm, khí chất thêm phần trưởng thành, đáng tin cậy, càng khiến người khác phải dè chừng, chú ý... mái tóc đen thẫm rung nhẹ...
Trái tim Triển Nha có chút run rẩy, cô không ngờ vào một ngày mình vẫn có thể nhìn thấy Đặng Tâm Minh, gần tới như vậy...
Mắt cô không ý thức nhìn theo bóng dáng anh, nhìn anh mở miệng nói gì đó, nhìn anh chú tâm quan sát người đàn ông nước ngoài kia...
Đặng Tâm Minh vẫn cao ngạo lạnh lùng
Triển Nha cúi đầu không dám tiếp tục nhìn nữa, không có cô anh vẫn sống đúng quỹ đạo của mình, cô đã từng khẳng định với bản thân có lẽ cô không còn thích Đặng Tâm Minh nữa, cho tới giây phút này cô nhìn thấy anh, xem ra cô đã đánh giá cao bản thân mình. Bên tai còn nghe mấy đồng nghiệp bàn tán
"Chủ tịch chúng ta soái quá đi, còn trẻ như vậy mà có thể quản lý Đặng thị."
"Còn phải nói sao, chủ tịch chúng ta là cây kim cương sống."
"Còn có bài báo nói anh ấy chính là người đáng lấy làm chồng nhất đấy."
"Tôi quả thực cũng muốn gả cho anh ấy."
"Mẹ ơi, cái khí chất ấy, đây quả thực là tổng tại bước từ trong truyện ra!"
...
Cho dù ở trường học hay nơi làm việc, Đặng Tâm Minh luôn được rất nhiều người mến mộ. Triển Nha lấy lại nhịp thở nhìn mũi giày mình, cô thật biết tìm nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-rat-dang-yeu-diep-vo-y-tu/660706/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.