Bầu không khí quả thực không ổn, dì Lâm Nguyệt chỉ có thể cười nhẹ hòa hoãn mọi thứ
"Vy Vy, dạo này mẹ con có khỏe không? đã lâu hai người chúng ta chưa có thời gian nói chuyện."
Triệu Vy khẽ gật đầu, hơi mỉm cười, hôm nay cô ta mặc chiếc váy mào lam nhạt, hơi cúi đầu mái tóc đen dài hơi uốn lượn, làn da trắng nõn, quả thực đẹp tới rung động lòng người
"Mẹ con thường hay nhắc tới cô, vẫn mong có người cùng tâm sự."
Triệu Vy đưa mắt nhìn cô, ánh mắt màu đen hoa đào mang ý cười nhạt
"Tiểu Nha, tớ vẫn chưa biết ba mẹ cậu làm việc gì vậy? có sống ở thành phố này không?"
Đúng là bị nhắc tới may mà không bị nghẹn, Triển Nha không biết có nên vui mừng hay không
Cô vốn định mở miệng trả lời câu hỏi của cô ta thì Đặng Tâm Minh bên cạnh người im lặng từ đầu tới bây giờ liền lên tiếng
"Ba mẹ cô ấy là giáo viên Cao trung, không sống ở thành phố này."
Triển Nha nhớ mình chưa nói với anh bất cứ chuyện liên quan tới gia đình mình, nhưng lại nghĩ chính là dì Lâm Nguyệt nói nên cô không nghĩ nhiều, cô hơi mỉm cười cúi đầu ăn miếng cá trên chén, cảm giác lồng ngực lúc này quả thực có chút ngọt ngào
Triệu Vy ý cười biến mất, cô ta nở nụ cười nhạt
"Quả nhiên là lớn lên trong gia đình truyền thống gia giáo, chẳng trách Tiểu Nha lại ngoan hiền như vậy."
"Khụ, khụ..."
Lần này Triển Nha bị nghẹn thật rồi!!!
Triệu Vy này đúng là cả lúc ăn cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-rat-dang-yeu-diep-vo-y-tu/660686/chuong-74-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.