Thời tiết dần chuyển lạnh, ánh ban mai nhẹ nhàng đậu trên viền chiếc lá
Triển Nha nằm êm ái trong ổ chăn của mình, lưu luyến không nỡ bò dậy
"Hắt xì..." mũi đỏ ứng lên, thay một chiếc áo khác ấm hơn, cái lạnh như xuyên thấu cô, thời tiết này mà còn bị cảm thì còn điều gì tồi tệ hơn
Cô gái chạy như bay xuống tầng, đã hơn sáu giờ rưỡi sáng, Đặng Tâm Minh chắc đã đi làm, nhưng cô vẫn muốn hy vọng một chút, hy vọng nhìn thấy anh vào một buổi sáng khẽ lạnh
Triển Nha thấy bóng dáng anh ngồi gần cửa sổ, trên tay cầm một tách trà, ngón tay thon dài nhẹ mân mê, mái tóc đen thẫm khẽ chuyển động, đôi mắt đen sâu như mặt hồ phẳng lặng, Đặng Tâm minh chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi, có chút điềm nhiên hờ hững, cô lại sợ anh bị cảm
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt cô đang nhìn, Đặng Tâm Minh đặt chén trà xuống dịu dàng nhìn cô, mở rộng vòng tay mình
"Em lại đây."
Triển Nha nhìn anh khẽ mỉm cười, nhanh chóng lao vào vòng tay dài của anh, cái lạnh mùa đông giảm đi ít nhiều. Cả người cô mềm mại, Đặng Tâm Minh nở nụ cười mềm dịu, ôm lấy cô chặt hơn
"Trời lạnh, em mặc ấm vào."
Giọng anh thật trầm, thật ấm, như tia nắng giữa mùa đông lạnh giá
Cô chủ động ôm lấy eo anh, cảm thấy mùi hương trên người anh thật dễ chịu, nhẹ gật đầu
"Em biết rồi, anh cũng phải mặc cho ấm vào, tránh bị cảm."
Đặng Tâm Minh mỉm cười, không nhịn được lấy tay xoa đầu cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-rat-dang-yeu-diep-vo-y-tu/660681/chuong-70-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.