Tần Khống mấy ngày hôm nay thường tới thăm cô, nếu như cô không rõ thì sẽ tưởng anh ta là minh tinh đã hết thời, sáng nay anh ta lại cầm một giỏ trái cây đắt tiền tới, khoan khoái ngồi xuống sofa mỉm cười rất vui vẻ
"Triển Nha, chân cô đỡ hơn rồi chứ, tôi chính là vừa nghe Cố Thiếu Hàng nói, nếu không tôi đã tới thăm cô sớm hơn."
Triển Nha lắc đầu gượng cười
"Thật sự không sao, chân tôi không có vấn đề gì nữa, anh xem mấy giỏ trái cây anh tặng chất đống trên bàn rồi."
Thực sự quá lãng phí, nếu không phải cô năn nỉ Đặng Tâm minh anh đã sớm ném hết mấy giỏ hoa quả này ra ngoài
Nhưng mà có vẻ đại minh tinh này còn chưa hiểu vấn đề
"Khách sáo gì chứ, cô muốn thứ gì khác không? tôi có thể mua hoa quả chất đầy phòng của tên họ Đặng, cô muốn gì cứ tự nhiên nói, không cần phải ngại."
Triển Nha "..."
Hay là thôi vậy!
Chân cô thực sự sắp lành rồi, còn đi lại rất tốt, Tần Khống làm như vậy chính là làm cô bất an
"Tôi đã nói chân tôi không sao nữa mà, ngày mai tôi đã có thể tới trường được, anh đừng mang đến đây bất cứ thứ gì nữa, cầu xin anh đó."
Tần Khống chẹp miệng hối tiếc, hứa với cô đây sẽ là giỏ hoa quả cuối cùng, Triển Nha mỉm cười, đại minh tinh này thực sự quan tâm cô quá mức rồi, cô thực không cam nổi!
Hơn mười một giờ trưa Tần Khống cuối cùng cũng chịu ra về
Triển Nha thu dọn đống đồ đạc nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-rat-dang-yeu-diep-vo-y-tu/660678/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.