Triển Nha không biết lúc đó mình lấy đâu ra dũng khí làm chuyện lưu manh đó nữa!
Cô vỗ trán cảm thấy không đủ liền đập đầu mình vào tường sau đó liền đau tới ôm đầu, cái cảm xúc đáng chết này, là nó hại cô, đều là nó hại cô mà!
Lòng vừa chộn rộn vừa rạo rực, ai ủi bản thân rằng lúc đó Đặng Tâm Minh đã ngủ rồi, nhất định sẽ không biết lúc đó cô đã làm gì...
Nếu không cô có đập đầu chết cũng không đủ!!!
Đêm đó có kẻ lần đầu làm lưu manh bị mất ngủ...
...
Ngày hôm sau...
Cô muộn học rồi!
Dậy muộn như vậy! đêm qua nhất định đã lăn lộn không ít!
Vội ôm cặp ra khỏi phòng, mặt ủ rủ như một con ngốc, vừa nhìn từ trên xuống đã thấy Đặng Tâm Minh ngồi ở sofa phòng khách...
Ánh mắt chính là vô tình lướt qua đôi môi mỏng hồng hào đó...
Cô thật sự là thèm thuồng, đói khát tới như vậy sao!
Đừng nói đám Lâm Lạc Lạc mà ngay cả cô cũng chính là một sắc nữ!
Má rất nóng, cô đưa tay vỗ vỗ lên má mình
"Đừng làm loạn." cô buộc phải tự kiểm điểm bản thân mình,
Đặng Tâm Minh chắc chắn không biết tối qua cô đã làm gì, chắc chắn không!
Lấy can đảm, dũng khí Triển Nha bình tĩnh bước xuống tầng... trình độ diễn xuất chưa được đánh giá
Nhìn sắc mặt Đặng Tâm Minh đã hồng hào hơn rất nhiều, khí chất trầm ổn
Xem ra đã khỏi bệnh rồi!
Một đêm mà có thể phục hồi tốt tới như vậy cô đúng là phải bội phục!
Đi chậm... thật chậm...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-rat-dang-yeu-diep-vo-y-tu/660670/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.