Thanh thần, Triển Nha tỉnh dậy trong cơn mơ kỳ lạ, trời khá lạnh nhưng cô vẫn đổ mồ hôi, nhìn xung quanh đây là Thượng Uyển, thì ra tối qua không phải cô nằm mơ, Đặng Tâm Minh thực sự đã ôm lấy cô, còn ánh mắt đau lòng ấy là gì...
Không nghĩ nhiều cô liền lấy điện thoại mình đã bỏ quên trên bàn gọi điện cho mẹ cô, lòng chưa bình ổn, đầu bên kia một lát đã có người nghe máy
"Alo, Tiểu Nha à?... mẹ con vừa đi ra chợ mua ít đồ, hiện tại không có nhà, con vẫn khỏe chứ?"
Giọng nói trầm ổn này là của ba cô
Triển Nha cắn chặt môi, tay hơi run rẩy, đến cổ họng cũng trở nên khô khốc
"Ba... đừng giấu con nữa được không? con biết mẹ ở đó..."
Đầu bên kia hơi sững lại một chút sau đó chỉ khẽ thờ dài
"Tiểu Nha.., nếu con biết rồi thì đừng đau lòng nữa..."
Tiếng nấc bật ra khỏi cổ họng, khóe mắt cay xè, cô vội lắc đầu
"Cho con gặp mẹ..."
Ông Triển có nghĩ tới con gái có chút đau lòng
"Ngoan, đừng khóc, ba mẹ cũng không muốn nói dối con, chỉ là không muốn con lo lắng."
Triển Nha chỉ biết lắc đầu
"Con không sao, thật sự không sao mà!"
Ba cô nhẹ giọng vỗ về cô,
"Tiểu Nha, ngoan, mẹ con đã khỏe hơn nhiều rồi, để ba chuyển máy cho mẹ con."
Cô gật đầu, lấy tay dụi mắt, ba nói cô không được khóc. Đàu bên kia truyền tới âm thanh nhẹ nhàng của người phụ nữ, có chút yếu ớt
"Tiểu Nha"
Cô cố mỉm cười không nhận ra nước mắt mình lăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-rat-dang-yeu-diep-vo-y-tu/660663/chuong-51-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.