Tuy Triển Nha đã cảm thấy run sợ trước câu nói đùa của Đặng Tâm Minh nhưng ngược lại cô gái bên cạnh còn kinh điển hơn...
Ly trà sứ rơi xuống sàn vỡ vụn bắn ra nhiều mảnh, nhìn cô gái đờ đẫn thân thể mong manh như sắp ngã tới nơi Triển Nha vội vươn tay đỡ lấy cô ta, chỉ không ngờ cô ta dùng lực hất mạnh cánh tay đang giữ lấy cô ta của cô, thành công làm cô ngã xuống sàn, tay lập tức bị mảnh vỡ đâm vào dòng chất lỏng nóng hổi ấy chảy ra từ lòng bàn tay, cô vô thức run lên
"A..."
Lực đó vốn dĩ không phải của một cô gái yếu đuối mong manh, cô thầm trách mình lo chuyện bao đồng
Nghe thấy tiếng vỡ Đặng Tâm Minh nhanh chóng chạy vào phòng bếp, người phụ nữ trung niên cũng vội vã chạy theo. Nhìn sàn nhà cẩm thạch vô số mảnh vỡ, cô gái nhỏ bị ngã dưới sàn có chút chật vật, gương mặt hơi nhăn lại vì đau, lồng ngực Đặng Tâm Minh như bị ai đấm mạnh, mày anh nhíu chặt lại, vội lại gần cúi xuống bế người cô lên, nghĩ tới dưới sàn toàn mảnh vỡ cô ngồi mãi ở dưới, nguy hiểm biết bao. Vòng tay rắn chắc ấy dễ dàng nhấc bổng người cô lên, trái tim một phen hốt hoảng, má ửng hồng, mang tai cũng đỏ lên, Triển Nha thực không dám cựa quậy...
Nhìn Đặng Tâm Minh ôm cô trong lòng, lại nhận được ánh mắt lạnh lẽo đó của anh, vờ như sự uy hiếp cực lớn, hai mẹ con đó không hẹn mà gặp, không rét mà run, khí chất quá bức người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-rat-dang-yeu-diep-vo-y-tu/660658/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.