Máu, rất nhiều máu!
Khung cảnh một màu hỗn loạn, mờ mịt rối tung...
Mùi tanh nồng xộc thẳng lên mũi cơ hồ bóp chặt cổ họng cô không thở được...
Não như ngừng hoạt động, mọi thứ như bộ máy bị rỉ sét, tiếng hét trong cổ họng cũng nghẹn ứ... hơi lạnh luồn theo dọc lưng, không có ai nhưng tiếng bước chân vang lên trong vô hình...
Trong đầu cô chỉ có nỗi sợ hãi mãnh liệt dữ dội!
Dưới sàn nhà đầy máu kia là mẹ cô...
Mẹ cô...
Chân trở nên mềm nhũn, tay cũng trở nên vô lực, mẹ cô nằm đó nhưng không nhìn cô, không cử động chỉ có mùi của sự lạnh lẽo...
Nước mắt chảy dài trên má, cổ họng khô tới muốn đông hết máu trong người lại, khi chạy lại thì cả người đập vào bức tường trong suốt thủy tinh kia...
Tiếng gió, màn đêm bủa vây, không có âm thanh nào nữa... dù cô khóc có hét mẹ cô vẫn nằm đó không cử động, dưới sàn đầy máu mẹ không hề nhìn cô
Có một bức tường trong suốt cô không thể vượt qua...
"Mẹ..."
Tiếng gọi ấy chỉ vọng lại qua bức tường, không ai ngoài cô có thể nghe thấy
Nơi đây không có ánh sáng, tối đen như hũ nút...
Cô thấy rất sợ, nỗi sợ ấy ăn tới vào trong máu thịt tiến tới tận xương
Ruốt cuộc làm sao vậy....
"Triển Nha"
Âm thanh của thực tại, có người đang gọi cô, cô liền lắc đầu... tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng...
Dưới ánh sáng mờ mờ, cả người cô ướt đẫm mồ hôi, cô thấy sợ liền ôm chặt người phía trước, vòng tay nhỏ liền bao lấy hông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-rat-dang-yeu-diep-vo-y-tu/660647/chuong-39-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.