Lúc vào bên trong Triển Nha không dám chậm trễ nhanh chóng đi rót nước, dọn dẹp mấy thứ còn hơi lộn xộn trên bàn, chạy đi chạy lại trán cô lấm tấm mồ hôi, Đặng Tâm Minh nhàn nhã uống nước, trông không giống khát ở điểm nào @_@
"Tối nay em vừa đi đâu về sao?" Đặng Tâm Minh nhìn cô, tuy là hỏi nhưng gương mặt anh thản nhiên như không có chút tò mò nào, cứ như là người này biết rõ tất cả chuyện của cô
"Tôi... có buổi họp lớp cấp 3." Lại phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vết đỏ nơi cổ cô, da của Triển Nha thực sự rất nhạy cảm, từ hôm sinh nhật con trai Hứa Oanh về đến nay vết đỏ ấy chưa có dấu hiệu tan, Triển Nha lúng túng lấy tay che đi sau đấy liền tự thanh minh
"Có lẽ là hôm trước bị muỗi cắn."
Đặng Tâm Minh nghe cô nói có chút dở khóc dở cười, anh nhìn cô mà muốn bắt nạt cô quá, sao có thể tự suy diễn một cách đáng yêu như thế, có điều mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ sau đấy liền đứng lên
"Nghỉ ngơi sớm đi, tôi không làm phiền em nữa."
Nói rồi anh nhẹ đặt ly thủy tinh trong tay xuống bước ra cửa, không có lấy nửa điểm dư thừa
Triển Nha chưa kịp phản ứng vội cầm áo khoác trên ghế cho anh, hơi cúi đầu đưa áo khoác cho Đăng Tâm Minh, anh thật sự không nhìn chiếc áo đắt tiền trong tay mà ánh mắt vẫn luôn nhìn cô, lúc nào cũng vậy, đáy mắt vẫn luôn tìm hình bóng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-rat-dang-yeu-diep-vo-y-tu/3617493/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.