Dì Lâm Nguyệt như chợt nhớ ra điều gì đó,khẽ nhíu mày khó xử.
"Mẹ quên mất, dự án nghiên cứu của mẹ thứ bảy sẽ bắt đầu, có lẽ mẹ phải sang Úc một chuyến, ba con cũng bận rộn như vậy... cho nên... "
Đặng Tâm Minh hơi nhướn mày, nhìn người phụ nữ
"Cho nên?"
Thứ bảy chẳng phải là ngày mai sao, dì Lâm Nguyệt sắp phải ra nước ngoài sao?
Tuy có hơi buồn không rõ, nhưng cô cũng không nói gì, dù sao... dù sao đó cũng là công việc của dì ấy!
Cô chỉ thấy dì Lâm Nguyệt nở nụ cười có chút gượng gạo, sau đó liền không do dự nói liền một mạch
"Cho nên, cho nên mẹ không thể để Tiểu Nha ở nhà một mình được, mẹ không an tâm khi em không có ai chăm sóc, nên cứ để Tiểu Nha dọn đến nhà con ở một thời gian đi, mặc dù độ an tâm của mẹ về con không cao lắm nhưng vẫn hơn để Tiểu Nha ở nhà một mình."
Tiểu Nha!
Là cô!
Tại sao lại bị chuyển tới ở chung với đại ma đầu rồi, rốt cuộc...
...chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong tình trạng sững sờ cô vốn định dơ tay từ chối thì người bên cạnh đã nhanh hơn một bước.
"Không được."
Đặng Tâm Minh rất lạnh lùng, cũng rất dứt khoát, vờ như không muốn có chút quan hệ nào với cô, tuy cô cũng muốn như vậy nhưng nghe anh nói lòng vẫn có chút không vui vô cớ
Ở chung với người này sao? Cô thực không cam nổi đâu!
Cô vội lắc đầu, nặn ra một nụ cười
"Dì ơi, không cần đâu, con có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-rat-dang-yeu-diep-vo-y-tu/257943/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.