🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tam Vô giật mình, vội vàng kéo đứa trẻ ra khỏi người Tang Phi.
Cô bé tưởng mình bị tấn công đột ngột, sợ đến mức khóc thét lên.
"Tình Tình!" Một người phụ nữ trung niên nghe thấy tiếng khóc, nhanh chóng chạy ra từ phía sau căn phòng, giành lại đứa trẻ từ tay Tam Vô, hung dữ nói: "Cô làm gì vậy! Tại sao lại bắt con gái tôi?"
"Mẹ ơi!" Cô bé bị giật mình trước hành động đột ngột của Tang Phi, vừa khóc vừa chui vào lòng ngực mẹ, hai tay giữ chặt cổ áo mẹ.
Tam Vô vô thức nhìn Tang Phi, cô vốn nghĩ Tang Phi sẽ mất kiểm soát và tấn công, nhưng không ngờ cô ấy lại đứng đơ ra như một khúc gỗ.
Qua một lúc lâu, Tang Phi mới xoay người nói với Tam Vô: "Con bé khóc, đói, muốn bú sữa."
Tam Vô im lặng hồi lâu, sau đó đi tới cái cúc áo cho cô ấy, "Đứa trẻ lớn như vậy phải ăn cơm rồi."
"Không uống sữa nữa."
"Cho dù muốn uống cũng không thể uống sữa nhiễm độc của tang thi như cô." Người phụ nữ kích động, bà ôm chặt đứa trẻ lùi lại vài bước.
Tam Vô nhìn người phụ nữ vừa lao ra hỏi: "Xin hỏi, đây là con gái ruột của cô sao?"
Động tác cho con bú của Tang Phi, không phải kẻ ngốc đều có thể nghĩ đến việc cô ấy đã từng có con, vậy thì, nhất định phải có lý do vào thành lũy 2.
Vừa bước vào, cô ấy đã xác định ngay được lý do là vì đứa trẻ này.
Còn những hành động chỉ dành cho đứa trẻ này nữa.
Một vài điểm có thể dễ dàng nối lại thành một tuyến đường hoàn chỉnh.
"Tôi có phải mẹ ruột của đứa trẻ hay không thì liên quan gì đến cô? Tôi không có nghĩa vụ phải nói cho cô, đúng chứ?" Người phụ nữ muốn rời đi cùng đứa trẻ.
Tang Phi lập tức đưa tay nắm lấy cánh tay của người phụ nữ, có lẽ là vì động tác quá mạnh nên khiến Tình Tình trong ngực bà ấy bị giật mình, lại khóc lớn lên.
Tang Phi như thể bị phỏng, đột nhiên thu tay lại.
Người phụ nữ vội vàng bỏ chạy cùng đứa trẻ, cô bé nằm trên vai mẹ, lặng lẽ nhìn Tang Phi.
Tam Vô nhìn Tang Phi, hỏi: "Là con của cô sao? Cô có chắc không?"
Tang Phi đau khổ nắm tóc, sau đó lắc đầu rồi lại gật đầu.
Tam Vô hiểu.
Không nhớ được, cô ấy không nhớ.
Chỉ theo bản năng từ trong xương, cô ấy nhận ra đứa trẻ kia như một kỳ tích.
Cô ấy khác với mọi người, dù cho cô ấy có đụng tường phá cửa vào cũng muốn lần theo mùi để tìm được người.
Trong mạt thế có vô số trẻ mồ côi, còn rất nhiều đứa trẻ mất cha mẹ, việc nhận con nuôi như vậy cũng không hiếm, thậm chí là rất nhiều.
Mọi người đều thích dùng một phần tình cảm mới để thay thế cho nội tâm bị khoét rỗng khi mất đi gia đình của mình.
Tam Vô dẫn Tang Phi đi tìm Hạ Chí Thanh.
Hạ Chí Thanh đang uống trà cùng Quý Lăng Bạch, đang do dự định hỏi 'Nhện thật sự sợ phân à' thì Tam Vô đã xông đến.
"Hạ chủ, giúp tôi một chuyện nhé."
Khóe miệng của Hạ Chí Thanh giật giật.
"Tôi muốn hỏi về một đứa trẻ trong thành lũy của anh, cô bé là được cha mẹ ruột sinh ra hay là nhận nuôi?" Tam Vô nghiêm túc hỏi.
...
Trong căn phòng đốt lò sưởi ấm áp, Bạch Tình Tình ăn từng miếng thịt được mẹ đút cho, thịt hầm mềm ra là món Bạch Tình Tình thích nhất.
"Mẹ, mẹ cũng ăn đi." Bạch Tình Tình đưa muỗng cho người phụ nữ.
Đôi mắt ôn nhu của người phụ nữ rơi lên người Bạch Tình Tình, "Con ăn đi, lát nữa mẹ sẽ ăn."
"Mẹ lại gạt con, lát nữa chắc chắn mẹ chỉ uống canh thôi." Vì mẹ luôn lo lương thực không đủ ăn.
Sau khi Bạch Tình Tình ăn một miếng thịt nhỏ xong liền nhảy xuống ghế, chạy vào phòng của mình, "Mẹ, con no rồi, con đi ngủ đây!"
Bạch Tình Tình bước vào phòng của mình, khóa cửa một cái cạch, sau đó như nhớ ra chuyện gì đó, cô bé lôi ra một chiếc hộp nhỏ từ dưới giường.
Mở hộp ra, Bạch Tình Tình lấy một sợi dây chuyền có vòng tròn màu bạc từ bên trong ra, nhấn nút bật, vòng tròn mở ra, bên trong là một tấm hình.
Một người đàn ông và một người phụ nữ đang ôm một đứa trẻ vừa đầy tháng, người đàn ông cười như kẻ ngốc.
Người phụ nữ trông hơi giống tang thi mà cô bé đã thấy hôm nay.
Bạch Tình Tình mở to hai mắt nhìn thật kỹ, tuy có rất nhiều chỗ nhìn rất khác, chẳng hạn như đôi mắt trũng sâu, khóe miệng biến sắc, nhưng!
Cô bé nhìn kỹ thêm hai lần nữa.
Hình như là người đó, không sai.
Bạch Tình Tình biết mẹ mình không phải là mẹ ruột sau khi cô bé bắt đầu có ý thức, bây giờ mẹ đã nói cho cô bé biết, cô bé được tìm thấy trong một căn phòng khóa kín, không phải bị bỏ rơi mà là vì cha mẹ ruột muốn bảo vệ cô bé, xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới để cô bé ở lại một mình, những thứ này đều là đồ vật còn lại trong phòng.
Nhưng vừa rồi là vì cô bé quá sợ nên mới không nhận ra người trong hình.
Ngoài cửa phòng, người phụ nữ đang lau nước mắt, người đàn ông của bà sau khi xúc tuyết trở về, bất lực đặt mũ và khăn quàng bên cạnh lò sưởi, "Em đang làm gì vậy? Lúc trước chúng ta đã thỏa thuận rồi, rằng sẽ không giả vờ là ba mẹ ruột của Tình Tình, mới năm ngoái, chúng ta cũng đã nói với Tình Tình về chuyện đó."
Người phụ nữ trách mắng: "Anh nghĩ em để ý cái này à? Chúng ta nói cho Tình Tình biết là vì không muốn xóa sạch tình yêu của cha mẹ ruột dành cho Tình Tình, muốn cho Tình Tình biết rằng cha mẹ ruột của con bé cũng rất yêu con bé!"
Ngày hôm đó, hai vợ chồng họ đang đi tìm thức ăn thì phát hiện Tình Tình đang ở trong phòng, trên tay nắm cửa có vết máu, hẳn là có người đã giữ chặt tay nắm cửa không buông, mấy căn phòng bên cạnh đều bị đạp nát, chỉ có căn phòng đó vẫn còn nguyên vẹn, nhìn cũng biết là cha mẹ ruột của đứa trẻ này đã giữ cửa.
"Lúc đó em đã quyết định, nếu cha mẹ ruột của con bé còn sống, còn đến tìm thì em nhất định sẽ để con bé về nhà không chút do dự!" Người phụ nữ nói với đôi mắt đỏ hoe: "Nếu họ vĩnh viễn không về được hoặc không tìm được, chúng ta cũng phải nói sự thật cho con bé biết."
"Em đã làm được, nhưng người đến tìm em là gì chứ? Là tang thi đó!" Người phụ nữ siết chặt tay, "Lúc cô ấy gây rối ở cổng thành lũy, em đã biết, chẳng phải sợi dây chuyền màu bạc mà Tình Tình đã đeo từ nhỏ có gắn tấm hình hay sao? Em nhận ra được."
Người đàn ông ngẩn người.
"Nhưng thứ em thấy là tang thi toàn thân đều là máu, chỉ một chút sức nặng của cô ấy thôi cũng đủ giết chết một đứa trẻ, em nào dám giao con bé cho cô ấy! Không biết có nổi điên không nữa? Tang thi tấn công con người là bản năng sinh tồn!"
Người đàn ông thở dài, "Vậy thì em cũng nên nói chuyện này cho anh chứ."
"Em nói nhiều như vậy, ngoại trừ việc không thể giao Tình Tình cho cô ấy ra thì chính là không bỏ được con bé." Người đàn ông sờ gáy mình, trên mặt ông là những vết khô nứt, ngứa ngáy vô cùng khó chịu, ông cười mỉa: "Thật ra anh cũng nhận ra, nhưng anh không bỏ được."
Những người sáng suốt khi đụng đến chuyện con cái đều trở nên ích kỷ và keo kiệt.
"Nhưng bây giờ chúng ta không nghĩ cũng phải nghĩ, chí ít cũng phải nói cho Tình Tình một tiếng."
Người đàn ông thở dài.
"Em, dù cô ấy là mẹ ruột của Tình Tình đi chăng nữa thì em thật sự không thể giao một đứa trẻ còn sống cho một tang thi nuôi dưỡng." Người phụ nữ đau lòng, khóc thành tiếng, "Cô ấy có thể nấu cơm cho con bé không? Có thể may quần áo cho con bé không? Ngay cả khi chạm vào con bé cô ấy cũng phải cẩn thận hơn nhiều nữa."
Giọng của người phụ nữ truyền đến, Bạch Tình Tình lặng lẽ đóng cửa phòng đang hé mở một khoảng nhỏ.
Cô bé ngồi trên giường, đôi chân nhỏ múp míp căn bản không thể chạm tới mặt đất.
Cô bé là đứa con gái tròn nhất trong thành lũy, vì cha mẹ luôn dành những thứ ngon cho cô bé, lúc khó khăn cũng không bao giờ để cô bé thiếu bữa nào.
Bạch Tình Tình đeo sợi dây chuyền lên cổ rồi lặng lẽ nhét vào cổ áo mình.
Cô bé lôi cái hộp lớn của mình ra, mở chăn ra, lấy tất cả thịt khô giấu bên dưới bỏ hết vào trong hộp.
Nói là hộp lớn nhưng đó là trong mắt trẻ con, trong mắt người lớn thì nó cũng chỉ là một cái hộp chỉ cần một tay là nhấc lên được.
Cô bé nhét tất cả thịt khô vào trong đó rồi quấn chặt người mình lại, lặng lẽ nhảy ra bên ngoài qua ô cửa sổ.
Đôi giày của cô bé là được cha đặc biệt làm bằng chất liệu da chống thấm nước, giẫm lên tuyết sẽ không bị ướt.
Cô bé ôm cái hộp, thở hổn hển bước về căn phòng chơi trò chơi lúc nãy.
Tam Vô đã xác định được đứa trẻ kia là được hai vợ chồng này nhận nuôi giữa đường, lúc họ ôm về thành lũy cô bé vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ.
"Tôi đã nói mà, tại sao cô ấy cứ đụng tường rồi cứ nhất quyết dẫn tang thi xông vào." Hạ Chí Thanh bất lực đỡ trán, "Nhưng nếu cô ấy dẫn một đống tang thi xông vào, vậy chẳng phải con gái cô ấy sẽ nguy hiểm hơn sao?"
Tam Vô nhìn Tang Phi, "Cô muốn sống cùng con sao?"
Tang Phi cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay không lên tiếng.
Hạ Chí Thanh buông tay, "Tam Vô, cô nên khuyên tang thi của mình đi, chúng ta đều biết, tang thi thật sự không thể chăm sóc một đứa trẻ, không phải tôi kỳ thị hay phân biệt đối xử, đây là sự thật."
"Cô ấy tìm con là bản năng, khát máu người cũng là bản năng, giờ cô bé cũng đã có cha mẹ hết mực yêu thương mình, tận tâm tận lực nuôi nấng cô bé."
"Tôi biết." Tam Vô cắt ngang lời anh, dắt Tang Phi ra khỏi phòng.
"Tang Phi, nếu cô muốn sống cùng con, vậy trước hết cô phải...." Không đợi Tam Vô nêu ví dụ cho mình, Tang Phi đã nắm ngược lại tay cô.
"Không." Tang Phi lắc đầu, "Không được."
Cô ấy nắm chặt tay Tam Vô, "Tôi, không biết nấu cơm, cô nói trẻ con phải được ăn."
Cô ấy cúi đầu, ngón chân co quắp lại áp vào nhau, tay còn lại che ngực mình, "Không thể nhịn, con bé không uống sữa nữa, phải ăn cơm."
Tam Vô sửng sốt.
Có lẽ lúc Tang Phi qua đời, đứa trẻ vẫn đang trong độ tuổi đòi ăn, bú sữa mẹ đã trở thành mối quan tâm cuối cùng của cô ấy dành cho đứa trẻ.
Nó cũng đã trở thành chấp niệm không thể tiêu tan sau khi cô ấy chết.
Tam Vô quay mặt đi, Quý Lăng Bạch đặt tách trà xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không thể giúp được gì chính là việc khiến người ta khổ sở nhất.
'Bùm' một tiếng, cửa phòng lại được đẩy ra, một đứa trẻ quấn chăn bông, ôm cái hộp đứng bên ngoài.
Bạch Tình Tình cố gắng nhấc mặt mình ra khỏi khăn quàng, đặt cái hộp xuống trước sau đó mở tấm hình trên sợi dây chuyền ra, đặt trước mặt mình so sánh cẩn thận với Tang Phi.
Bắt gặp ánh mắt của cô bé, Tang Phi vô thức cúi đầu xuống.
Không nhìn thấy mặt, Bạch Tình Tình vội muốn chết, nắm lấy bắp chân cô ấy nhìn từ dưới lên.
"Bạch Tình Tình?" Hạ Chí Thanh giật mình, "Mau lại đây với anh, em...."
Bạch Tình Tình nắm chặt lấy góc váy của Tang Phi, mặt và tay đỏ bừng lên vì lạnh.
Tang Phi nhìn cô bé khịt mũi, vô thức đưa tay ra muốn nâng khuôn mặt đỏ bừng của cô bé lên, nhưng lại lập tức thu tay lại, tay của cô lạnh như băng vậy, không thể sưởi ấm cho con bé.
Tang Phi kéo tay Tam Vô đang đứng bên cạnh, áp lên mặt Bạch Tình Tình, tay của Tam Vô rất ấm áp.
"Con nhận ra cô." Bạch Tình Tình đóng vòng tròn trên sợi dây chuyền lại, "Vừa nãy con hoảng sợ quá nên không nhận ra! Con không sợ cô."
Cô bé xoay người cầm chiếc hộp đặt lên đầu gối của Tang Phi, "Những thứ này đều cho cô hết, cô ăn thịt nhé, đừng ăn người nữa, được không?"
"Ăn thịt người sẽ bị giết, cô, cô muốn." Cô bé nhịn không được, khóc một tiếng thật to, da thịt trên mặt run rẩy, "Cô phải bảo vệ thật tốt đầu của mình."
"Cô không thể tìm con, nếu cô tìm con thì mẹ sẽ khóc, mẹ đối xử với con rất tốt, con không thể bỏ mẹ đi được, mẹ cũng sẽ không đồng ý cho con đến gặp cô."
"Nhưng con có thể tới tìm cô, con sẽ âm thầm đến, mẹ sẽ không biết."
Tam Vô nhìn đôi bàn tay đỏ bừng của cô bé, cái hộp chắc hẳn rất nặng, nặng đến nỗi để lại trên tay cô bé hai vết đỏ dài và đậm.
Ba người họ đứng đây cân nhắc mọi chuyện, nhìn trước nhìn sau, rụt rè e sợ.
Nhưng Bạch Tình Tình lại cứ như vậy đến đây, đứa trẻ dũng cảm và thẳng thắn hơn rất nhiều so với người lớn.
Tang Phi bất lực nhìn về phía Tam Vô.
Tam Vô ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Bạch Tình Tình hỏi: "Dây chuyền của em, có thể cho chị nhìn chút được không?"
Bạch Tình Tình là một đứa trẻ hào phóng, nhấn nút mở ra, "Chị nhìn xem! Là hình gia đình, cô ấy là mẹ em, xinh đẹp giống như trong hình."
Tam Vô thấy rõ Tang Phi lúc còn sống, khóe mắt hay lông mày đều tràn đầy hạnh phúc, còn người đàn ông bên cạnh.
"Ơ?" Tam Vô dụi mắt, "Đây chẳng phải là Tang Lĩnh hay sao?"
Quý Lăng Bạch, người từ nãy giờ vẫn không phản ứng gì cuối cùng cũng có chút phản ứng, nghe vậy thì đến gần nhìn một cái.
Thật sự là vậy.
Tam Vô ngạc nhiên xong thì im lặng.
Cô biết thì có ích gì?
Cô ngồi xổm trước mặt Bạch Tình Tình, "Mẹ em bị bệnh rất nặng, đã quên rất nhiều chuyện."
"Không sao." Bạch Tình Tình siết chặt tay không buông, "Cô ấy không quên quay về tìm em là được."
Cổ họng của Tam Vô đầy chua xót.
"Tang Phi, chúng ta đưa đứa trẻ này về đi, căn phòng này quá lạnh, tiện thể gặp cha mẹ của con bé." Tam Vô biết đứa trẻ này không thể sống cùng Tang Phi, tuy cô có năng lực lọc sạch nhưng nếu đứa trẻ này không thể lúc nào cũng đi cùng cô thì cô sẽ không thể đảm bảo an toàn cho cô bé.
So với người lạ, cô bé chắc chắn sẽ thích sống cùng cha mẹ đã nuôi lớn mình hơn.
Hai vợ chồng vừa phát hiện Bạch Tình Tình đi đâu mất, gấp đến nỗi quên mất việc mặc áo khoác, lao ra khỏi cửa tìm người, vừa hay gặp Tam Vô ở cửa.
"Cô!" Người phụ nữ vừa nhìn đã sắp bùng nổ.
Tam Vô đặt đứa trẻ xuống, "Đừng nói chuyện trước mặt trẻ con, người lớn chúng ta nói chuyện nhé?"
Người phụ nữ lúc này mới bình tĩnh lại, lấy một bát thịt hầm cho Bạch Tình Tình ăn: "Tình Tình, buổi tối con ăn chưa no đúng không? Ăn xong rồi thì tắm rửa đi ngủ nhé?"
Bạch Tình Tình nhìn sang Tang Phi.
Tam Vô cười nói: "Em đi ăn đi, ngày mai bọn chị sẽ quay lại."
Đứa trẻ này rất hiểu chuyện, cũng đúng, hầu hết trẻ con trong mạt thế đều hiểu chuyện và trưởng thành sớm.
Vậy nên đứa trẻ này nhất định có thể hiểu ý cô.
Quả nhiên, sau khi được đảm bảo, Bạch Tình Tình lập tức vui vẻ hẳn lên.
"Là chính cô bé nhận ra Tang Phi, công ơn nuôi nấng của cô dành cho cô bé tôi có thể hiểu." Tam Vô nhìn người phụ nữ, "Nhưng Tang Phi của chúng tôi, đến chết vẫn không từ bỏ đứa trẻ này."
Người phụ nữ đỏ mắt không nói lời nào.
"Nhưng Tang Phi không thể chăm sóc trẻ con, đây cũng là sự thật." Tam Vô nắm chặt tay Tang Phi, cô ấy trông rất khẩn trương và không dễ chịu.
"Nhưng cô không thể ngăn cản Tang Phi nhìn đứa trẻ, vấn đề an toàn tôi sẽ chịu trách nhiệm, Bạch Tình Tình là con của cô, cũng là con của Tang Phi nhà chúng tôi, cô bé ăn gì mặc gì, nếu Tang Phi cho, hai người không thể từ chối."
"Mỗi lần Tang Phi muốn đến gặp cô bé hoặc cô bé muốn đến tìm Tang Phi, hai người không được ngăn cản."
"Còn nữa, cha của cô bé cũng đang ở chỗ của tôi, ngày mai tôi sẽ đưa anh ấy đến cùng." Tuy không có ký ức nhưng ít nhất cũng phải để Tang Lĩnh nhìn qua, không có ích gì, chỉ là để cô bé biết hai người họ còn sống, là một niềm an ủi.
Người phụ nữ nói không nên lời, người đàn ông thì gật đầu, "Được, lúc trước là chúng tôi không tốt, xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Sự thật đang ở ngay trước mắt, không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận.
Tang Phi cầm chiếc hộp do cô bé đưa cho mình, mím môi nở một nụ cười cứng ngắc.
Trời lại tối dần, thời gian ban ngày ngày một ngắn lại.
"Cô nói tạm biệt với con bé đi, tôi sẽ đợi ở bên ngoài." Tam Vô cười nói: "Ngày mai lại đến nữa nhé?"
"Đến!" Tang Phi nhanh chóng gật đầu.
"Vậy sau khi trở về cô phải chuẩn bị quà tặng thật tốt, hôm nay cô đến tay không mà, đúng không?"
Lúc Tam Vô nói xong rồi ra ngoài đã thấy Quý Lăng Bạch đang đứng ở ngoài sân, anh thật sự ỷ vào bản thân không sợ lạnh, đứng trực tiếp dưới trời tuyết mù mịt.
Tam Vô đứng dưới nóc nhà, vẫy tay với Quý Lăng Bạch, "Quý Lăng Bạch! Mau quay lại, tôi nhìn cũng thấy lạnh."
Lúc Quý Lăng Bạch bước tới bên cạnh cô, thân anh vẫn còn đầy khí lạnh.
Tam Vô khịt mũi một cái.
"Sao vừa rồi anh không nói gì?" Tam Vô tò mò hỏi, "Hay là âm thầm trốn đi do khó chịu?"
Quý Lăng Bạch xoay người, bình tĩnh nhìn cô, "Tôi không khó chịu."
"Đừng nói dối."
Tam Vô không tin, "Tôi nhìn thôi cũng thấy khó chịu rồi."
"Từ nhỏ tôi đã lớn lên trong cô nhi viện, đối với chuyện của Tang Phi tôi cũng không thấy cảm động lây." Quý Lăng Bạch thành thật nói.
Tam Vô chợt thấy ngượng ngùng, cười vỗ vai anh nói: "Vậy trong cô nhi viện chắc anh có rất nhiều bạn nhỉ? Còn có người lớn chăm sóc nữa."
"Chẳng phải trước kia thỉnh thoảng sẽ có vài nguồn tin nói cô nhi viện vô đạo đức, nhân viên bắt nạt người già và trẻ em đó sao?" Quý Lăng Bạch nói: "Cô nhi viện mà tôi ở là một trong số đó."
"Tình cảm của cha mẹ là chuyện tôi chưa từng cảm nhận được, cũng không khiến tôi cảm động mấy."
Tam Vô: "...."
"Xây thành lũy cũng vậy, chỉ theo thói quen từ nhỏ, ở một nơi hỗn loạn, chúng ta phải nắm lấy cơ hội chiêu mộ tất cả để chiếm một phần đất, như vậy mới không bị bắt nạt." Tuyết trên đôi ủng của Quý Lăng Bạch đã tan thành nước nhưng không chịu chảy xuống, anh giậm chân, giọt nước ngoan ngoãn chảy xuống.
Tam Vô đột nhiên nhìn anh với đôi mắt đầy dịu dàng, một đôi mắt nhẹ nhàng như nước.
Nhìn đến mức Quý Lăng Bạch không hiểu được.
Anh cảm thấy hình như Tam Vô đã hiểu lầm cái gì đó, lúc anh ở trong cô nhi viện vô đạo đức đó nửa tháng, cô nhi viện bị nhà báo chính nghĩa vạch trần, viện trưởng của cô nhi viện sau này rất tốt, anh cũng lập tức trở thành vua của những đứa trẻ, dù là trong trường hay ngoài trường đều rất suôn sẻ.
Vì trí tuệ và thành tích đều tốt nên giáo viên cũng thích anh.
Dễ sống hơn cuộc sống của Tam Vô.
"Thật ra tôi không đáng thương như vậy." Quý Lăng Bạch thở dài.
"Đừng nói nữa, suỵt." Tam Vô sờ đầu anh, "Tôi hiểu."
Ánh mắt của Tam Vô khiến Quý Lăng Bạch cảm thấy hơi bất an.
Anh cảm nhận được Tam Vô sắp điên thêm lần nữa rồi.
Tam Vô cảm thấy bản thân có A Tứ thật sự tốt hơn Quý Lăng Bạch rất nhiều, Quý Lăng Bạch thật sự là một tiểu đáng thương a.
Tam Vô cảm nhận được không ít tình mẫu tử trong cơ thể đang nhanh chóng tăng lên, "Nếu anh không ngại, tôi có thể làm mẹ nuôi của anh...."
"Cô câm miệng đi!"
Ngay khi Quý Lăng Bạch đang đau đầu đối phó thì đám nhện biến dị cả ngày không ra ngoài đang nhìn những tác phẩm xuất sắc mà hoàng đế nhà mình đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Nhện Hoàng không ngủ nghỉ, dùng móng vuốt của mình khắc nên một quả bí đao sống động cùng tám dây leo.
Hiếm khi thấy tám dây leo dài như vậy còn uốn cong đẹp mắt mà chưa bị gãy.
Nhện Hoàng vô cùng hài lòng với tác phẩm của mình, nó chính là Nhện Hoàng Đông!
Hiện tại!
Nó sắp chuẩn bị tỏ tình với nữ thần của mình rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.