"Quý Lăng Bạch, anh, anh không sao chứ?" Tam Vô thấy mắt anh đỏ lên, "Tôi, tôi thật sự không cố ý, Đèn Quả!"
Tam Vô gọi tên Đèn Quả một cách nghiêm khắc, Đèn Quả sợ đến nỗi râu cũng cong lên.
"Em.....!" Cô đang định nói vài câu thì chợt nhớ ra mình là người đạp rễ của người ta.
Tam Vô lập tức nhụt chí.
Quý Lăng Bạch xoay người rời đi, tuyết bên ngoài vẫn đang rơi, Tam Vô thấy anh chỉ mặc một cái áo mỏng ra ngoài, áo khoác cũng quên mang theo liền vội vàng cầm áo khoác lao ra ngoài, đuổi theo sau lưng anh.
Người Quý Lăng Bạch đưa tới vẫn chưa rời đi, mọi người đều ở trong một căn phòng lớn do Tam Vô sắp xếp, một hai người vốn đang ăn khoai tây nướng, ngồi bên cạnh lò lửa nhìn gió tuyết bên ngoài, cảm thấy từng miếng cắn đều là hạnh phúc.
Nhưng một lúc sau họ chợt nhìn thấy bên ngoài có thêm hai người đang lôi lôi kéo kéo dưới màn tuyết.
"Quý Lăng Bạch, Quý Lăng Bạch, anh đừng khóc."
"Quần áo của anh vẫn ở chỗ tôi này, mau mặc vào đi."
"Vừa rồi tôi thật sự không cố ý, chỉ là.... là sai lầm của người trưởng thành thôi, anh hiểu không?"
Xong rồi! Sai lầm của người trưởng thành!
Lão đại của họ còn khóc nữa? Khóc ư? Cái loại nước trong mắt đó?
Chị Tam Vô dữ dằn vậy sao?
Mọi người sợ đến nỗi khoai tây cũng quên cả ăn, xúm vào cửa sổ nhìn ra ngoài.
Mọi người đều mang vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Thật sự là Quý đội của bọn họ.
Quý Lăng Bạch ở trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-nuoi-tang-thi-o-mat-the/311986/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.