Tam Vô nhìn khoai tây con trai chạy khắp nơi, bất lực đỡ trán, "Trước, trước hết kêu bọn chúng xếp thành một hàng đi."
Nhưng số lượng trong hàng vẫn nhiều đến đáng sợ.
"Làm sao đây?" Tam Vô cảm thấy vô cùng nhức đầu, "Cũng không thể ăn được."
Bởi vì Tam Vô đã trở lại nên cu cậu khoai tây không khóc nữa, sau khi nghe Tam Vô hỏi vậy, chiếc lá trên đầu nó đột nhiên tràn đầy năng lượng, "Không thể ăn nhưng có thể bán mà."
Tam Vô: "...??"
Nghi vấn trong đầu cô quá rõ ràng, cu cậu khoai tây có chút ngượng ngùng vặn vẹo cái rễ, "Chỉ... Chỉ bán cho những thành lũy hợp tác thôi mà, chúng ta có thể đổi những thứ khác."
"Dù sao em cũng có thể sinh, nhiều quá chúng ta cũng không thể nuôi nổi." Cu cậu khoai tây chán ghét đẩy đứa con trai vừa mới sinh sang một bên, "Dù sao em cũng có thể sinh, vốn dĩ em đã định bán rồi nhưng mọi người nói chị chưa về nên không đồng ý."
Tam Vô: "...." Là cô không theo kịp tâm lý của thực vậy bây giờ.
"Vậy thì... bán đi." Cha khoai tây đã nói như vậy rồi thì đương nhiên cô cũng không có ý định từ chối, quan trọng là năng lực này quá đáng sợ, nơi này sắp tới có quá nhiều người.
Cho các thành lũy khác thêm chút cỏ mục cũng tốt hơn.
"Việc này tiêu hao thân thể em rất nhiều sao?" Tam Vô lo lắng nhìn cu cậu khoai tây hỏi.
"Tiêu hao rất nhiều, nếu còn sinh nữa em sẽ chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-nuoi-tang-thi-o-mat-the/2474438/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.