Cao Minh Khải không đáp mà bỏ luôn lên lầu, cái thái độ này. Bạc Hy bậm môi, cô tức muốn chết.
"Bạc tiểu thư anh ấy đang bị đau bao tử, không phải ghét bỏ cô đâu." Từ Khiêm là bác sĩ riêng, liền nói đỡ cho hắn.
"Một mình anh ta đau bao tử chắc?"
Bạc Hy độc miệng thế thôi, nhưng không thể không ngó ngàng gì tới hắn. Ở cái nhà này chẳng ai dám làm trái ý hắn, chỉ có Bạc Hy xưa nay không cần sợ hắn. Bà nội cũng than thở với cô đủ điều, cô biết là bà ấy muốn cô khuyên hắn ăn cơm và uống thuốc thì mới mau khỏi bệnh.
Bạc Hy đem tô cháo với mấy viên thuốc đẩy cửa phòng đi vào, Cao Minh Khải đang nằm nhắm mắt cô vào liền mở mắt nhìn. Cô bật đèn phòng để đống đồ lên bàn, thong thả nói:"Bà nội sợ anh chết nên nói tôi đem đồ cho anh ăn."
"Không phải việc của cô." Hắn kéo chăn quay người không thèm nhìn cô lấy một cái.
"Cao Minh Khải anh là trẻ con hả?" Cô hỏi nhưng không nghe hắn trả lời.
"Cao Minh Khải?"
"Minh Khải?"
Cô gọi mấy tiếng cũng không thấy hắn nhúc nhích, không phải đau đến ngất rồi chứ. Cô trèo lên giường xem hắn thì thấy hắn rõ ràng đang mở mắt, cô quát:"Doạ người ta đó hả?"
"Ai cho cô lên giường của tôi?" Hắn lạnh nhạt hỏi.
"Bổn tiểu thư thích nằm, anh cản nổi sao?" Cô chính là ương ngạnh, hắn nghĩ cô sợ hắn chắc.
Cao Minh Khải không đáp, nhưng sắc mặt không tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-noi-yeu-ma-chi-muon-ly-hon/2854664/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.