Chương trước
Chương sau
Điện thoại "Cụp" một tiếng cắt đứt, Cố Trì cũng không có một chút khó chịu nào.
Nghĩ tới vài giây trước, cô gái nhỏ dùng thanh âm mềm mại mắng anh là người xấu, anh lại muốn cười, khóe môi nhếch lên cũng không áp được xuống.
Cách điện thoại cũng hòa toàn có thể tưởng tượng được lúc đó mặt cô đỏ như thế nào.
Âm báo nhắc nhở của WeChat lại vang lên, nhưng không phải là cô, anh cũng không có hứng thú lắm, tùy tiện ấn mở.
Đây là nhóm chat có Tôn Nhất Phàm, Từ Thiên Hạo với mấy nam sinh hay đi chơi chung với nhau.
Bây giờ, trong nhóm chat đang không ngừng bàn luận về việc...
[ Tới đây nào, vào game đi, dù sao chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian mà @Đặng Triết @Tống Gia Ngọc @Trình Phi @Cố Trì ]
[ Tao cày nguyên một tháng nay rồi, các anh em, cứ tin vào tao, lần này nhất định có thể ăn gà*! ]
*Thuật ngữ của game Tuyệt Địa Cầu Sinh (PUBG),ý chỉ chiến thắng
[ Hơ, có quỷ mới tin mày ăn gà được, lần trước không phải mày bị bắn giữa đường thì chính là bị bắn chết trên đường, tao cũng nghi có phải mày là người của bên địch phái tới hay không đấy ]
[ Chỉ có Trì ca ở đây thì tao mới tin là có thể thắng được thôi! Trì ca mau tới đi, không có anh thì em không thể ăn được đâu! ]
[ A a a!! Sao Trì ca còn chưa có xuất hiện vậy?!! Trì ca Trì ca Trì ca!!! ]
Cố Trì cầm điện thoại, gõ trở về mấy chữ: [ Đang làm bài tập, không rảnh ]
Nháy mắt, nhóm chat lập tức bị oanh tạc...
[ Trì ca, anh thế mà lại chủ động làm bài tập, nếu như anh đang bị bắt cóc thì chớp mắt hai cái mau lên!!! ]
[ Đêm hôm khuya khoắt, lão đại học tra thà tình nguyện đi làm bài tập cũng không muốn chơi game với anh em, này đến tột cùng là đạo đức bị chôn vùi hay là nhân tính đã biến mất rồi??? ]
Cố Trì: "..."
Anh trực tiếp đem bài tập mình vừa gửi cho cô chuyển tiếp qua cho bọn họ, sau đó liền tắt luôn thông báo trong nhóm chat, miễn cho bị quấy rầy.
Lại kích mở người đứng đầu trong WeChat của mình ra, nhìn đóa hoa điểm mười màu hồng nhạt trong khung chat, anh lại cong cong môi.
Đột nhiên động lực tràn đầy, phảng phất như có thể làm thêm mười đề nữa.
Từ trước tới nay, bản thân anh như thế nào cũng không sao cả, tốt hay xấu thì đều như vậy, cũng chẳng có ai thèm quản, chẳng ai thèm để ý.
Nhưng bây giờ đã khác.
Cô gái nhỏ tốt như vậy, anh cũng muốn trở nên tốt hơn, như vậy mới dám mơ ước ở bên cô về sau.
***
Ngày hôm sau, còn chưa tới 7 giờ sáng, Thời Tích đã đeo balo đi ra khỏi cửa.
Trên tai đeo một cái tai nghe không dây, đang nghe đoạn hội thoại Tiếng Anh, như vậy thì đi đường cũng có thể rèn luyện khả năng nghe.
Sáng sớm, sương còn chưa có tan hết, không khí hơi lạnh, cô đi tới cửa tiểu khu, kinh ngạc nhìn sang bên đường đối diện, có một bóng hình quen thuộc đang đứng đó.
Bên trong tia nắng ban mai, chàng trai cao lớn thon gầy, đứng còn thẳng hơn so với cây tùng.
Mặt mày trời sinh lạnh nhạt, một khắc nhìn thấy cô thì liền thu hết tất cả gai nhọn lại, chỉ còn lại có sự ôn nhu.
Thời Tích lập tức chạy về phía anh, cặp sách ở sau lưng đung đưa qua lại, bộ dáng hoạt bát lại sinh động.
"Sao anh lại tới đây?" Cô kéo tai nghe xuống, vui mừng hỏi.
Cố Trì thấy bộ dáng vui mừng của cô, cũng không nhịn được cười: "Muốn nhìn thấy em sớm một chút, cho nên mới tới đây."
Bị anh nói trắng ra như vậy, khuôn mặt nhỏ của Thời Tích nóng lên, nhịn không được thẹn thùng, nhưng dưới đáy lòng lại cảm thấy thật vui vẻ.
"Vậy thì anh cũng nên gọi cho em trước mới đúng, nhỡ em đã đi học rồi thì phải làm sao?"
Cô cảm thấy anh thật ngốc, cũng không biết vận dụng công nghệ thông tin tý nào, nhỡ cô đã tới trường rồi thì không phải sáng hôm nay anh đợi mất công sao?
Tâm tư thiếu nữ thể hiện quá rõ ràng ở trên mặt, một dòng chữ: Sao anh lại ngốc như vậy viết rõ to.
Trong mắt Cố Trì có ý cười, duỗi tay đem cặp sách của cô tháo xuống, xách ở trong tay.
Lại không có giải thích rằng, anh đã tới đây từ lúc trời còn chưa sáng rồi, cho nên tuyệt đối sẽ không có chuyện không gặp được cô.
"Lần sau sẽ như thế." Một tay khác của anh nắm lấy tay cô, thanh âm nhu hoãn, "Lần đầu tiên chờ con gái, không có kinh nghiệm."
"A." Thời Tích cúi đầu, lén lút cong cong môi.
Chờ lần nữa hồi thần lại, cô lại phát giác được có gì đó không bình thường.
Vừa rồi lúc thấy anh, trong lòng cô đều tràn ngập kinh ngạc và vui sướng, lực chú ý đều tập trung ở trên mặt anh.
Lúc này lại nhìn, Thời Tích mới phát hiện hôm nay anh thế mà... lại mặc áo đồng phục!
Nhất Trung đương nhiên có quy định phải mặc đồng phục, không mặc sẽ bị chủ nhiệm lớp mắng cùng với hạ hạnh kiểm.
Nhưng hai loại trừng phạt này cũng chỉ có thể dùng được đối với học sinh ngoan, còn đối với những nam sinh phản nghịch mà nói, căn bản không có tác dụng gì.
Bị ghi tội còn không sợ, nào có chuyện bọn họ sẽ sợ bị trừ hạnh kiểm?
Lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng mặc đồng phục của Cố Trì, cảm thấy rất mới lại, không khỏi nhìn từ trên xuống dưới vài lần.
Vẫn đẹp trai như cũ, còn nhiều thêm vài phần cảm giác thanh xuân dào dạt, rất giống nam chính trong các bộ phim thanh xuân vườn trường.
"Sao hôm nay anh lại mặc đồng phục?" Cô nhịn không được hỏi.
Cô gái nhỏ dùng đôi mắt tò mò đánh giá bộ quần áo trên người anh, anh cười rộ lên: "Mặc như vậy liền có cảm giác như đang mặc đồ tình nhân với em."

Hoàn toàn không đoán được sẽ là cái lí do này, mặt Thời Tích nháy mắt lại đỏ lên.
Coi đồng phục là đồ tình nhân, đúng là chỉ có anh nghĩ ra được.
Cố Trì bóp bóp cái má mềm mại của cô, cũng không có dùng sức, chỉ là nhẹ miết một cái: "Đi thôi, chúng ta tới trường."
"Ừm." Thời Tích vui vẻ đáp, nghĩ nghĩ, lại đem tai nghe lấy ra.
Một cái nhét vào tai mình, một cái khác cô nhón chân nhét vào trong tai anh.
"Khả năng nghe Tiếng Anh của anh cũng không tốt, chúng ta cùng nhau nghe nhiều một chút."
"Được." Anh lập tức nghe lời.
Nắm lấy tay nhỏ của cô, trong tai truyền tới tiếng nói bằng Tiếng Anh, nếu như là bình thường thì anh có thể nhàm chán tới nỗi ngủ gà ngủ gật. Nhưng hiện tại nghe như thế nào cũng cảm thấy ngọt, giống như là tình ca vậy.
Chờ sau khi kết thúc tiết tự học buổi sáng, Thời Tích tiếp tục thay đại biểu môn Ngữ Văn đang bị bệnh thu bài tập về nhà của mọi người.
Bài tập hôm nay ít, chỉ có một xấp giấy thi cho nên một mình cô cũng có thể ôm tới văn phòng được.
Văn phòng ở dưới lầu một, cô đặt bài thi Ngữ Văn lên trên bàn của giáo viên, lúc định rời đi thì lại bị chủ nhiệm Ngô Triều Vĩ gọi lại.
"Thời Tích, em qua đây, thầy có mấy lời muốn nói với em." Ngô Triều Vĩ cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với cô.
Thời Tích ngoan ngoãn đi qua: "Thầy Ngô, thầy tìm em có chuyện gì sao?"
Bàn làm việc của Ngô Triều Vĩ đặc biệt phù hợp với hình tượng giáo viên dạy toán của ông.
Ê ke, compa, thước kẻ, bút trì cùng với mấy bản nháp tính toán được bày đầy ở trên bàn, khiến người ta có cảm giác có thứ tự mặc dù là nó rất loạn.
Ông uống mấy ngụm trà Kỷ Tử, vừa mở miệng liền nói: "Thầy muốn hỏi em một chút chuyện của em với Cố Trì."
"!!"
Trong lòng Thời Tích lộp bộp.
Cô ngốc ra, khoảng cách từ tối qua tới bây giờ mới còn chưa tới 24 tiếng đồng hồ nữa, nhanh như vậy mà đã bị chủ nhiệm lớp phát hiện sao??
Cho nên hiện tại, chủ nhiệm lớp liền tìm cô tới để nói chuyện? QWQ
Trong lòng Thời Tích hoảng tới không được, trên mặt lại vẫn nỗ lực duy trì trấn định: "Thầy Ngô, em với cậu ấy sao ạ?"
Thanh âm hơi run, hoàn toàn lộ ra cảm xúc khẩn trương của cô gái.
Ngô Triều Vĩ cũng đã nhận ra, nhưng cũng chỉ cho là do học sinh đối mặt với giáo viên thì sẽ có cảm giác này mà thôi.
Ông nhìn cô cười khoan dung: "Aizz, thầy chỉ tùy tiện hỏi chút thôi, em đừng sợ. Chia lớp cũng được hơn một tháng rồi, em với Cố Trì ngồi cùng bàn đã quen nhau chưa?"
Ông thật tình thích cô gái nhỏ này, diện mạo đoan chính, học tập ưu tú, phẩm hạnh đoan chính, còn đặc biệt vui vẻ khi giúp đỡ bạn học.
Mỗi lần tới lớp, nhìn thấy bạn học khác hỏi bài thì cô gái nhỏ đều giảng rất kiên nhẫn.
Những giáo viên đã từng dạy cô không chỉ có một người khen, ưu điểm trên người đúng là mười ngón tay cũng không đếm hết được.
Cũng vì nguyên nhân này cho nên lúc trước ông mới xếp cô gái nhỏ ngồi cùng với với nam sinh khó quản nhất trường.
Tục ngữ có câu, gần mực thì đen gần đèn thì sáng (1),ảnh hưởng mà cây đèn này mang lại chính là tiềm di mặc hóa (2)!
(1): Ở đây tác giả dùng một câu khác, nhưng có ý nghĩa giống với câu này của Việt Nam, với lại mình cũng chưa biết edit câu kia ra sao nên để câu này cho mọi người dễ hiểu nhé!
(2): Tiềm di mặc hóa: Thay đổi một cách vô tri vô giác, biến đổi ngầm (Nguồn: Google)
Thời Tích có cảm giác, chuyện chủ nhiệm lớp muốn nói với cô hình như không giống với chuyện mà cô đang nghĩ, liền gật gật đầu: "Đã quen rồi ạ."
Ngô Triều Vĩ nhẹ nhàng thở ra.
Ông đích xác là rất muốn Thời Tích có thể tác động tốt lên Cố Trì, nhưng nếu cô gái nhỏ không vui hoặc không quen thì ông cũng chỉ đành nghĩ tới việc đổi chỗ ngồi.
"Kỳ thật lúc khai giảng, thầy để Cố Trì ngồi cạnh em chính là muốn nó học tập từ em, không bài xích việc học như trước nữa."
Ngô Triều Vĩ ăn ngay nói thật, trên mặt lộ ra biểu tình vô cùng vui mừng: "Hiện tại theo thầy quan sát thì hiệu quả cũng rất rõ ràng. Một tháng này thằng bé không đến trễ cũng như không về sớm. Thầy có hỏi những giáo viên khác, họ cũng nói là bây giờ nó đi học cũng ít chơi điện thoại với ngủ trong lớp, bài tập giao về cũng sẽ làm."
Ngô Triều Vĩ là một giáo viên tốt, rất tôn trọng học sinh, không hề làm bộ như những người khác.
Lúc này, ông nói chuyện với Thời Tích cũng là thái độ thương lượng: "Vốn dĩ sau khi kết thúc kỳ thi giữa kì này là sẽ phải đổi chỗ ngồi một lần nữa, nhưng nếu em đồng ý thì thầy sẽ để thằng nhóc đó tiếp tục ngồi cạnh em, em xem có được không?"
Thời Tích đương nhiên rất đồng ý.
Hai chữ "có thể" cơ hồ là không chút suy nghĩ, liền bật thốt ra khỏi miệng.
Thanh âm thanh thúy kiên định, nói xong cô cũng ý thức được phản ứng của mình hình như có hơi lố.
Ngô Triều Vĩ cũng hơi hơi sửng sốt.
Mặt Thời Tích đỏ lên, lập tức chữa cháy: "Em chính là... cảm thấy Cố Trì rất thông minh, chỉ cần để tâm tới việc học nhiều hơn thì nhất định có thể tiến bộ rất lớn. Đều là bạn học với nhau, em cũng muốn giúp cậu ấy bằng tất cả khả năng của mình."
Ngô Triều Vĩ nghe đến đó thì vô cùng cảm động, lại cảm khái không ngừng, quả thực là xúc động không thôi.
Đây là một đứa trẻ tốt a! Bản thân tiến lên còn chưa đủ mà cũng sẽ nguyện giúp đỡ những bạn học yếu kém cùng nhau tiến lên!
Xúc động xong, ông lại bắt đầu dong dài nói với Thời Tích: "Lúc trước khai giảng thầy xếp chỗ như vậy, chủ nhiệm cũ của em lúc biết còn có ý kiến rất lớn, nói thầy để em với một nam sinh đẹp trai như vậy ngồi cùng nhau sẽ rất dễ nảy sinh tình cảm rồi yêu sớm, nhưng em chắc là không đâu đúng không?"
Thời Tích há miệng, không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng lời này cũng không phải đang hỏi cô.
Bởi vì căn bản ông cũng không cho cô cơ hội mở miệng, giây tiếp theo, Ngô Triều Vĩ đã tự hỏi tự trả lời, nói vô cùng hùng hồn, chắc chắn: "Thầy biết rõ, em chắc chắn sẽ không!"
"Em làm rất tốt, không chỉ chú tâm học mà còn biết yêu thương giúp đỡ bạn bè. Yêu sớm ư? Tuyệt đối không có khả năng!"
Thời Tích: "..."
Thời Tích hổ thẹn lại chột dạ, giống như chim cút nhỏ làm sai chuyện cúi thấp đầu xuống.

Ngay ở đêm qua thôi, cô còn cùng bạn học mình muốn giúp ôm nhau đấy.
Mà sáng hôm nay, bọn họ còn nắm tay tới trường, còn xài chung một bộ tai nghe.
Ngô Triều Vĩ khen cô nhiều tới mức nào, mặc cô liền theo đó mà đỏ đến mức ấy.
Cuối cùng cũng chú ý tới thời gian vào lớp, Ngô Triều Vĩ mới tha cho cô, vẫy vẫy tay, tươi cười ấm áp hiền từ: "Được rồi, em đi học đi."
"... Da, em chào thầy."
Còn chưa ra khỏi văn phòng, tiếng chuông dự bị của tiết một đã vang lên.
Thời Tích như nghe được tiếng còi tiểu binh, lập tức nhanh chân chạy về lớp, rốt cuộc cũng chạy về trước khi chuông vào lớp chính thức vang lên, ngồi xuống chỗ của mình.
Giáo viên còn chưa tới, trong lớp ồn ào náo nhiệt, Thời Tích quay đầu nhìn về phía Cố Trì.
Vừa rồi chủ nhiệm lớp khen cô nhiều như vậy, cô đều cúi đầu, quả thực là xấu hổ tới muốn chui xuống đất.
Cô mới không có đại công vô tư như thầy ấy nói, tâm tư của cô còn siêu lớn.
Muốn cùng anh học chung một trường đại học tốt nhất, muốn cùng anh yêu đương sau khi lên đại học, cũng muốn... có anh trong tương lai tốt đẹp sau này.
"Sau này..." Cô nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh.
Bởi vì một đường chạy lên đây, mặt cô gái nhỏ hơi ửng đỏ, tóc mái hơi loạn, thanh âm cũng mang theo chút thở dốc.
Áo đồng phục màu trắng trước người hơi phập phồng theo hô hấp, lúc lên lúc xuống.
Kỳ thật là biến hóa rất nhỉ, nhưng chỉ vì đây là cô gái anh thích tới tận xương tủy cho nên mỗi các liếc mắt cũng làm anh nhìn tới tâm viên ý mã.
Cô muốn nói là "Sau này mỗi cuối tuần em sẽ dạy bù cho anh nhé.", nhưng vừa mới nói được chữ đầu thì lại thấy anh nhíu mày.
Thời Tích không rõ nguyên do, chỉ thấy anh duỗi tay, cầm bình nước cô để trên bàn, sau đó vặn nắp đưa qua cho cô.
"Uống nước rồi nói."
Thời Tích a một tiếng, ngoan ngoãn cầm bình lên uống mấy ngụm.
Sau đó tiếp tục nói: "Sau này chúng ta..."
Lời còn chưa có nói xong, lại thấy anh nhíu mày.
Thời Tích: "...?"
Cô vừa mở miệng anh liền nhíu mày, không muốn nghe cô nói chuyện như vậy sao?
Thanh âm cô cũng không khó nghe tới mức vừa nghe là nhíu mày đi?
Trong không khí có hương thơm ngọt ngọt nhàn nhạt của cô gái, Cố Trì nhíu mày, thanh âm có chút trầm: "Có chuyện gì, chúng ta chờ lát nữa nói có được không?"
Vốn đang hứng thú bừng bừng, lúc này Thời Tích đã bị chọc giận thành cá nóc nhỏ!
Còn chờ lát nữa? Sao phải chờ lát nữa chứ? Không cần chờ, ngày hôm nay cô không muốn nói chuyện với anh nữa!
Tiết đầu là Tiếng Anh, vào học được mười mấy phút, giáo viên Tiếng Anh mới căn cứ vào nội dung trong sách để cho mọi người luyện tập đối thoại với nhau.
Mọi người đều đang luyện tập với bạn cùng bàn của mình, tiếng nói ríu rít, Thời Tích mím chặt môi, không nói một lười.
Lúc này Cố Trì mới hỏi cô: "Trước khi vào học, em muốn nói với anh cái gì?"
Thời Tích quay đầu liếc anh một cái, lại quay mặt đi, cúi đầu đọc sách.
Còn lâu cô mới nói chuyện với anh!
Cô gái nhỏ không vui sẽ phồng mặt lên, Cố Trì biết rõ thói quen này của cô, vẫn luôn cảm thấy con mẹ nó siêu đáng yêu.
Nhưng là trước lúc vào học còn tốt, sao đột nhiên lại không vui rồi?
Cô cúi đầu nhìn sách, liên tục không để ý tới anh, tuy rằng cũng xem sách tới thất thần.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một tờ giấy nhỏ, bên trên viết ~
'Đứa ngốc nào dám chọc Tích Tích của chúng ta không vui? Nói anh biết đi, anh giúp em đi đánh nó được không?'
Ngữ khí sủng nịnh như là đang dỗ trẻ con.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng xác thật là một giây sau, cô đã không còn tiền đồ mà nguôi giận.
Đã nói một ngày không để ý tới anh trong nháy mắt liền thay đổi.
Cô quay mặt qua, con ngươi thanh triệt mang theo ủy khuất nho nhỏ: "Ban nãy em nói chuyện với anh anh cũng không muốn nghe, em vừa mở miệng anh liền nhíu mày?"
Cố Trì sửng sốt, không nghĩ tới là có chuyện như vậy.
"Em hiểu lầm rồi, anh không phải không muốn nghe em nói chuyện, chỉ là em vừa như vậy, làm anh có chút nhịn không được."
Thời Tích chớp chớp mắt, nghe không hiểu.
Sao lại nhịn không được, cô có làm gì đâu?
Anh cầm lấy sách Tiếng Anh che mặt, tới gần cô, môi mỏng khẽ nhúc nhích, thanh âm ép xuống rất thấp.
Hỗn hợp ở trong hoàn cảnh ồn ào của cả lớp, còn nghe ra một loại hương vị quyến rũ trêu người không rõ...
"Mới nãy em thở dốc như vậy, còn nói chuyện với anh, bộ dáng thực câu người, anh nhịn không được muốn hôn em."
Thời Tích: "...!"
Thời Tích đỏ mặt.
Người này... trong đầu suốt ngày nghĩ cái gì vậy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.