"Vì sao lại rời đi?"
Trong phòng đơn, sau khi Thời Dược nói xong, căn phòng lại tràn ngập sự im lặng bị kìm nén.
Trên giường bệnh ánh mắt Thích Thần cứng lại, qua vài giây hắn mới khắc chế mà nhìn về phía Thời Dược, "...Xin lỗi."
Nghe xong câu xin lỗi này, trong mắt Thời Dược nhanh chóng lóe lên một tia tức giận cực độ, cô nắm chặt bảng hồ sơ bệnh án trong tay lại
"Không ai muốn hạn chế tự do của anh. Cha mẹ em sẽ không... Em càng không. Nếu anh có chuyện gì nhất định phải rời đi, em sẽ không nói gì cả. Nhưng em cho rằng ít nhất anh sẽ nói cho em anh phải đi."
Ánh mắt Thích Thần bi thương, hắn cơ hồ há miệng muốn nói gì đó nhưng lời chưa nói vẫn dừng ở miệng.
Sau một hồi lâu vẫn không chờ được bất cứ lời đáp lại nào, Thời Dược tự giễu mà cong cong khóe miệng.
"Xin lỗi, là em suy nghĩ nhiều... Đúng vậy, em đã sớm biết anh căn bản không xem cha mẹ và em như người nhà, em cũng không phải người quan trọng đối với anh cả. Anh muốn đi đâu là chuyện của anh, nói với em để làm gì chứ, ý của anh chính là như vậy đúng không?"
"Không phải."
Thích Thần trầm giọng mở miệng.
Thời Dược theo bản năng mà xoay đầu nhìn về phía Thích Thần, đối diện với đôi con ngươi đen láy đó.
"Thỏ con, đừng tức giận. Em biết đối với tôi, trên đời này không có ai quan trọng hơn em."
"..."
Thời Dược bị lời nói buộc miệng thốt ra làm cho sững sờ, đồng tử khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-ngot-ngao-nhu-vay/515548/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.