Thời điểm Thời Dược chạy ra khỏi biệt thự, đầu óc có chút choáng váng.
Gió đêm ở phía đối diện thổi tới, đem theo hơi rượu xông thẳng lên đầu khiến lý trí cùng suy nghĩ bị gió thổi bay đến sạch sẽ.
Có chút mát mẻ...
Thời Dược ôm lấy cánh tay, vô thức chạy về phía vườn hoa bên ngoài biệt thự.
Nhận ra mình đã ra đường, cô theo tuyến đường quen thuộc trong đầu mình mà chạy về hướng đó.
Thời Dược đã quên đi mình là ai, đến đây làm gì. Chỉ thấy tim mình bị đè nén đến mức khó chịu, sau lưng luôn có cảm giác có quái vật ăn thịt người đuổi theo, cô muốn chạy đi càng xa càng tốt, chạy đến nơi mà không ai có thể nhìn thấy mình.
Chí ít...
Đừng để hắn trông thấy. Như vậy sẽ rất khó coi...
Chạy được một đoạn đường, Thời Dược nhìn thấy đèn đường sau lưng kéo đến chân mình một cái bóng dài nhỏ. Nam sinh trên người chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi vẫn đang đuổi theo cô, đến khi cách lưng cô mấy mét mới dừng lại. Trời thu mát mẻ, gió đêm nhẹ thổi, ánh mắt yên tĩnh của hắn nhìn cô.
Thời Dược rất chán ghét loại cảm giác này, nó giống với cảm giác vừa nãy của cô khi hắn ở trên bàn ăn nói mình có yêu mến một cô gái.
"Em nói... Anh đừng để ý đến em." Thời Dược giọng run run, "Anh cách xa em chút đi. Em không muốn nhìn thấy anh một giây nào."
Nói xong, Thời Dược quay người chạy đi, muốn dựa vào tốc độ mà bỏ lại người phía sau lưng mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-ngot-ngao-nhu-vay/515535/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.