Thời Dược không biết nhờ đâu mà cô ấy lại có được nghị lực lớn như vậy - cô có thể là người đầu tiên leo lên sân thượng trước mọi người trong lớp.
Khi cô đi lên, trên sân thượng thưa thớt đã có không ít học sinh vây xem. Chỉ là mọi người đều cách đó một góc rất xa, tựa hồ sợ bị ảnh hưởng.
Mặc dù thực tế, cuộc chiến này đã đi đến hồi kết.
——
Chàng trai cao gầy một tay vặn cánh tay người kia ấn ra sau lưng, đồng thời dùng tay kia ấn đầu người kia rồi đập mạnh vào bức tường thấp trên sân thượng. Bức tường xi măng và cát đá thô ráp đem khuôn mặt của Tống Minh Viễn đang bị dí xuống mang đầy vết máu.
Những vết bầm tím, hốc mắt sưng đỏ trên gương mặt của Tống Minh Viễn càng cho thấy rõ vừa rồi người đó hung dữ đến mức nào.
Nhưng ngay cả như vậy, cậu ta vẫn như cũ nhe răng trợn mắt mà giãy giụa--
"Thích Thần, chờ lão tử - mày còn không phải là bảo vệ cái đứa nhỏ kia——"
Đám đông người xem còn chưa kịp nghe những lời phía sau, họ đã thấy chàng trai đang đứng đó đột ngột giơ chân lên đá vào chân Tống Minh Viễn một cách quyết liệt.
Gào lên một tiếng thảm thiết, thanh âm Tống Minh Viễn nghẹn ngào đến không còn giống hình dạng người, vẻ mặt méo mó.
Khi các học sinh đứng xem bên cạnh gần như không nhịn được nhíu mày mở mắt, Thích Thần lại xem như không nghe thấy tiếng hét của Tống Minh Viễn.
Trên khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ ấy, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-ngot-ngao-nhu-vay/515517/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.