Cho đến khi xuống xe, Thời Dược vẫn héo úa không tả được.
Đi vòng qua biển báo dừng xe và đi vào trường, dọc theo đường đi cô lại thỉnh thoảng liếc nhìn phản ứng của người đi phía trước.
Hẳn là... sẽ không tức giận, phải không?
Nhưng mà, sau khi cô rút lại bàn tay tội lỗi, dường như ánh mắt Thích Thần thực lạnh khiến người khác rét run.
Nghĩ đến điều đó, Thời Dược càng thêm uể oải.
Cô cúi đầu, vừa ngẫm lại bản thân vừa tỉnh ngủ đã làm hỏng việc, không biết nên xin lỗi hay vãn hồi một chút tình huống xấu hổ này không.
Mà Thích Thần, người đi phía trước cố tình giảm tốc độ, đợi một lúc nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì ở phía sau. Anh quay đầu nhìn lại, lại thấy Thời Dược đang cúi gằm mặt ở phía sau với cái đầu rũ rượi.
Héo úa như một con thỏ hói.
Còn có một cây cột điện sừng sững trước mặt, con thỏ hồn vía đang lang thang trên trời hiển nhiên không nhìn thấy, nếu cứ giữ cái trạng thái này, kết quả chỉ có thể là đâm vào cây cột điện.
Thích Thần nhịn không được quay mặt đi cười nghiêng ngả, sau đó miễn cưỡng lui bước đi tới.
Dừng lại trước cột điện, Thích Thần vung tay lên.
Sau vài giây, cô gái ngốc nghếch đụng vào bàn tay anh đang dán vào cây cột điện, thất thần lùi lại và ngẩng mặt lên.
"A... Anh trai."
Thích Thần nhìn cô, cười như không cười.
"Biết nó gọi là gì không?"
Thời Dược không phản ứng, chỉ lắc đầu trong tiềm thức.
Thích Thần thu tay lại, vỗ vỗ nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-ngot-ngao-nhu-vay/267047/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.