Bạn cùng bàn của tôi, Bách Xuyên, từ rất lâu đã không còn ở bên tay trái mà tôi có thể chạm vào nữa.
Anh đứng trên khán đài, dáng người cao ngất.
Khi Bách Xuyên lên phát biểu với tư cách là học sinh xuất sắc, tôi ngồi dưới sân khấu vẫn chưa thể hoàn hồn, trên tay còn cầm áo khoác của anh.
Thật ra tôi nên nhắc nhở anh không nên vì làm trò trước mặt cô gái mình thích mà dẫn một cô gái khác đi. Cái liếc nhìn vừa rồi mà Bách Xuyên dành cho Lâm Uyển Nhi đã làm tôi sợ hãi. Ngay cả sắc mặt bảo vệ chặn đường tôi cũng lập tức trắng bệch khi nghe Bách Xuyên gọi tên tôi.
Bách Xuyên đích thân xuống xe chứng minh tôi là học sinh của trường, đưa tôi vào bên trong.
Lâm Uyển Nhi ngồi ở phía sau, tôi thật sự đã cảm nhận được triệt để bốn chữ "đổ mồ hôi lạnh".
Tôi ngẩng đầu lên, im lặng nhìn Bách Xuyên trên sân khấu. Anh không có quá nhiều thay đổi, chẳng qua là thu lại một chút khí phách thiếu niên, đôi mắt một mí thu hút nhất là khi cụp xuống chơi guitar, ở khóe mắt ấy còn có nốt ruồi lệ.
Tới thời điểm anh đọc xong câu cuối cùng. Tôi và mọi người nhẹ nhàng vỗ tay.
Khoảnh khắc này thật trân quý biết bao, cũng không biết sau này còn có cơ hội như vậy nữa hay không.
Bách Xuyên đứng ở trên sân khấu chính, đột nhiên cong môi nhìn về phía bên này.
Tới phần học sinh trường đặt câu hỏi, Bách Xuyên trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-nghe-thay/2678498/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.