Buổi chiều đến, Nhược Uyển uể oải nằm dài trên giường, vươn tay ra bên cạnh thì thấy không có ai, nhưng cô vẫn còn cảm nhận được hơi ấm, nên cô nghĩ anh rời đi chưa lâu lắm. Cả một buổi trưa anh cùng cô vận động như vậy mà bây giờ Vũ Dạ Triệt vẫn còn tâm trạng làm việc thì cũng thật sự rất khâm phục nha.
Nhược Uyển đi xuống nhà, thì thấy Vũ Dạ Triệt, Mục An và cả Vũ Dương đều tập hợp lại đây. Bên kia là Lâm Âm và Mộ Sa đang trò chuyện, Tân Yết đang đứng nói chuyện với Bạch Hổ. Ể? Sao hôm nay nhà cô đông vui thế nhờ, nhưng lại thiếu thiếu... Ể? Bạn thân của cô, Khang tiểu thư của cô, Tố Tố yêu dấu của cô đâu rồi nhỉ? Thường ngày thì sẽ thấy Tố Tố bám dính lấy Bạch Hổ cơ mà, bây giờ thì đâu mất rồi? Sao lại không thấy nhỉ?
Nhưng thôi bỏ qua đi, ba anh em nhà họ Vũ đang làm gì mà chăm chú vào Laptop thế nhở. Nhưng mà, theo quan sát của cô thì hình như có gì đó không đúng lắm, gương mặt của họ rất căng thẳng.
\- Chuyện gì vậy?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Vũ Dạ Triệt giãn cơ mặt ra hết cỡ, ra hiệu cho cô đến gần anh, Vũ Dương hiểu chuyện liền phi sang bên cạnh Vũ Mục An mà đứng, nhường chỗ lại cho Nhược Uyển. Vừa ngồi xuống, Vũ Dạ Triệt đã choàng tay ôm lấy cô, còn hôn nhẹ lên môi của cô, ra sức chiếm hữu. Làm cho mọi người phải lắc đầu ngao ngán
\- Có chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-lam-loan-vi-toi-cho-phep/3275649/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.