- Cha à, cha có thể bớt lại hộ con được không? Mất mặt quá!
- Hứ! Cha ứ chơi với con nữa.... Lêu lêu!
Nhược Uyển: "..............." Ai nói cha tôi lạnh lùng? Ai nói!!! Tôi chémmm hết!!!! Dối trá! Dối trá! Tất cả chỉ là dối trá!!!!
- Có gì ồn ào ở đây vậy? Tiểu Cơ, con lại bắt nạt Thiếu Tường sao?
Giọng nói khàn khàn, là của một người cao tuổi phát ra từ trên cầu thang. Thân ảnh có chút cao tuổi của Tuyệt lão thái gia bước xuống, Trang Thiếu Tường bĩu môi nhìn vợ mình rồi đi đến cho của ông, bám lấy tay của Tuyệt lão thái gia vẻ mặt ủy khuất
- Cha, cô ấy mắng con!
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Tuyệt thái lão gia và Trang lão gia, một là cha vợ một là con rể, người con rể lại kể tội con gái của cha vợ. Người mất mặt nhất chắc hẳn là Nhược Uyển
- Ông ngoại ~
Tuyệt lão thái gia nghe thấy tiếng của Nhược Uyển, liền ngước mặt lên nhìn. Ông đẩy Trang lão gia ra một bên, run rẩy đi đến bên cô
- Tiểu Ái, cháu gái của ông... Cuối cùng con cũng về rồi... Khụ
- Ông, ông ngoại! Ông chậm thôi. Sức khỏe của ông không tốt, đừng nhanh chân như vậy!
Nhược Uyển tỏ ra vẻ mặt giận dỗi. Tuyệt lão thái gia mỉm mỉm cười hiền hậu nhìn cô, rồi gật đầu
Riêng Trang lão gia, vừa mới đây được ôm tay cha vợ bài tỏ ủy khuất trong lòng, khi nhìn thấy cháu ngoại liền thẳng tay hất hủi người con rể như ông đây. Trang lão gia mếu máo, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-lam-loan-vi-toi-cho-phep/151289/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.