Diệp Chính Thanh lên lầu, cửa phòng Hạ Ấu Thanh chỉ khép hờ, anh nhìn vào trong, cô chỉ mới vừa tắm xong, mặc đồ ngủ quay lưng ra cửa, đứng cạnh cửa sổ chải đầu. Diệp Chính Thanh gõ gõ cửa, Hạ Ấu Thanh quay đầu lại.
Một mái tóc đen như thác nước, lược cầm trong tay.
Biểu cảm có hơi hoảng hốt, mang chút nghi hoặc, sau khi thấy rõ người tới, nghi hoặc kia dường như mây mù bị ánh trăng đuổi đi, ánh mắt nhất thời sáng lên, kế đó khóe miệng cong cong, cô đặt chiếc lược xuống, đi về phía Diệp Chính Thanh.
Diệp Chính Thanh tiện tay đóng cửa lại, đợi cô đến gần mới nói: "Ngày mai chúng ta đến Cảng Thành để thăm mộ của ba mẹ em, và ông bà nữa." Vừa nói anh vừa kéo tay ôm eo cô, đi về phía giường.
Hạ Ấu Thanh hơi hồi hộp, vẻ mặt không được tự nhiên, Diệp Chính Thanh hỏi: "Sao vậy?"
Cô lắc đầu, ngồi trên giường nói: "Về nơi thôn quê đó sao..." Cô ngẩng đầu cố gắng nở nụ cười với anh.
Nơi đó, nếu không phải ba mẹ và ông bà đều an táng ở đó, cô thật sự không muốn về.
Diệp Chính Thanh ngồi xuống bên cạnh: "Không muốn về cũng được, dời mộ về đây, chỉ cần em vui vẻ."
Hạ Ấu Thanh đứng lên, cô vẫn chưa nghĩ ra, trong lòng rất mâu thuẫn, đi tới đi lui vài bước: "Dời mộ không thích hợp, họ đã quen sống ở Cảng Thành, sẽ hưng sư động chúng, huống hồ, đạo lý lá rụng về cội, nào có chuyện đào mộ tổ tiên, việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-sinh-menh-cua-toi/3354633/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.