Tiền trong tay Liễu Tuyết Vân đã bay hết, mấy năm nay tình hình nhà họ Diệp chuyển biến tốt đẹp, ai cũng biết Diệp Chính Thanh kiếm được nhiều tiền, người cậu nhỏ như ông ta cũng được thơm lây, năm lần bảy lượt liên hệ với Diệp Chính Thanh không được, tóm lấy thời cơ giao thừa để qua đây.
Chồn chúc tết gà.
Diệp Chính Thanh về nhà ngoại trừ ba mẹ thì người khác cũng không biết, mấy năm nay, Liễu Tuyết Vân năm lần bảy lượt tới nhà họ Diệp nhận tội chịu đòn, Diệp Bắc Lương vẫn một mực không gặp. Lúc này, dùng đầu ngón chân cũng biết là ai nói cho Liễu Tuyết Vân biết Diệp Chính Thanh về nhà.
Ngoại trừ Liễu Tuyết Hoa thì không còn ai khác.
Diệp Bắc Lương giận không chỗ phát tiết: "Em đó em đó!"
Liễu Tuyết Hoa cũng không còn cách nào khác: "Em cũng chỉ có một đứa em trai như vậy, giờ nó gặp khó khăn, lẽ nào em lại khoanh tay đứng nhìn?"
Diệp Bắc Lương lắc đầu, thở dài: "Lòng dạ đàn bà."
Chắp tay đi.
Hạ Ấu Thanh liếc nhìn Diệp Chính Thanh, vẻ mặt rất hờ hững, có hơi lạnh, hiện giờ Liễu Tuyết Hoa như đứa trẻ làm sai chuyện, bất an đứng thẳng: "Chính Thanh, mẹ cũng không còn cách nào khác..."
Diệp Chính Thanh ngắt lời bà, an ủi nói: "Mẹ đừng suy nghĩ nhiều, ông ta không phải là đòi tiền sao, cho ông ta là được."
Hạ Ấu Thanh kinh ngạc nhìn Diệp Chính Thanh, lúc nói lời này mặt anh rất bình tĩnh, không hề tức giận, giống như không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-sinh-menh-cua-toi/3354631/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.