Diệp Chính Thanh quỳ trên mặt đất, trong ngực ôm Hạ Ấu Thanh đã bất tỉnh, đầu cậu loạn lên, trống rỗng, trước mắt toàn là máu, xe máy ngã trên đất, đèn trước xe mở rộng, chiếu máu đỏ đặc sệt trên mặt đất, thấm vào mặt đường, tạo thành một vũng lớn màu sẫm. Người lái xe sợ đến choáng váng, lăn từ trên xe xuống, cánh tay bị thương, nhưng vết thương nhỏ đó sao có thể đánh đồng với người hôm mê bất tỉnh trong lồng ngực cậu.
Toàn thân Diệp Chính Thanh mất khống chế mà run lên, đỏ mắt gọi xe cấp cứu, cậu đã hoàn toàn không thể tự khống chế, không thể suy nghĩ, không thể nói chuyện. Diệp Chính Thanh quỳ gối trên đất, trên một vũng máu lớn, mặt dán chặt vào mặt của Hạ Ấu Thanh, lẩm bẩm gọi nhỏ: "Ấu Thanh, Ấu Thanh..." Hết lần này đến lần khác.
Người tụ tập xung quanh ngày càng nhiều, xe cứu thương đèn cấp cứu lập lòe chạy tới, xe cảnh sát cũng tới, Hạ Ấu Thanh được đẩy lên xe, Diệp Chính Thanh đứng lên, quần áo dính một mảng lớn máu và bùn nhưng cậu hoàn toàn không biết gì. Đinh Phàm ở lại hiện trường phối hợp điều tra, với trạng thái thất hồn lạc phách hiện giờ của Diệp Chính Thanh, Đinh Phàm vô cùng lo lắng, nói Chu Mẫn đi cùng cậu đến bệnh viện.
Diệp Chính Thanh lạnh lùng cự tuyệt: "Không cần."
Chu Mẫn biết, cậu đang giận cô, nếu như không phải cô, Ấu Thanh sẽ không dừng lại, cũng sẽ không xảy ra việc này. Chỉ trách tại cô không kiềm chế được tình cảm của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-sinh-menh-cua-toi/3354611/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.