*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Màn Thầu
Trừng phạt….
Có thể trừng phạt cái gì chứ, Thiên Chi không tài nào nghĩ ra được.
Cô cảm thấy Tống Kỳ Thâm nói ra điều này thực quá rất vô lý, cô đã bị ăn sạch rồi lại còn phải bồi thường, vì sao phải chịu trừng phạt.
“Nhưng nước ép blueberry là do anh muốn mua mà.” Thiên Chi đột nhiên nói ra một câu.
Cô không có ý định bức bách anh nha.
Ở đâu ra cái ước định này, ở đâu ra điểm cân bằng gì đó hả, ngay cả việc trừng phạt, điều đó lại càng không thể.
Hơn nữa từ lúc anh quay trở về Nam Uyển đến giờ, anh vẫn luôn tính sổ với cô kia mà.
Tính đi tính lại….. Rốt cuộc anh còn muốn như thế nào nữa!
Tống Kỳ Thâm nghe thế chỉ nhướng mày, giọng nói trầm thấp của anh vang vọng bên tai, “Tại sao em lại có thể nói dối anh giống như một kẻ lừa đảo thế, còn gạt anh nói phải trở về phòng, kết quả là lén lút sau lưng anh đi đến hộp đêm là ai vậy ta?”
Đầu ngón tay rõ ràng của anh đang đặt trên phần cằm ướt đẫm mồ hôi của Thiên Chi, cảm giác nhớp nháp truyền đến, màn đêm tựa như phủ lên một tầng sương mù mờ ảo.
Ban đêm ở Nam Uyển, chỉ cần gió nổi lên, âm thanh xào xạc của lá cây xuyên qua ô cửa sổ truyền vào phòng.
Thiên Chi nhỏ giọng ngập ngừng nói một câu gì đó, Tống Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-huong-hoa-son-chi/732245/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.