Hoài sinh con lần đầu, là con so nên hơi khó sinh. Nằm trên bàn đẻ, những cơn đau kéo đến làm cô vã mồ hôi, hai tay bám chặt lấy song sắt, hai hàm răng xít lại, đôi lúc lại rên lên khe khẽ. Cô nhút nhát lắm, cô sợ bác sỹ mắng chửi vì cô chứng kiến mấy sản phụ khác kêu gào bị bác sỹ mắng cho mấy lần. Bởi vậy dù đang rất đau nhưng Hoài vẫn cắn răng chịu, có 1 cô y tá hai mắt trắng nhã khẽ lườm nguýt bệnh nhân rồi xì xào:
Lúc sướng thì không thấy gào khóc gì... giờ đau đẻ kêu như bố chết vậy!
Thực ra không phải bác sỹ họ khó tính như vậy, cô chưa đi bệnh viện thế này bao giờ... nhưng khi nãy cô thấy có người nhà bệnh nhân vào hỏi thăm tình hình rồi dúi vào túi áo bác sỹ cái phong bì. Quả nhiên sản phụ kia kêu khóc bác sỹ liền đến an ủi và động viên, tuyệt nhiên ko có 1 lời mắng chửi. Thì ra là tiền, tiền đã chi phối mọi thứ.
Hoài đau đớn nhìn lên trần nhà, cô thầm nhủ: anh Trình ơi, em đau lắm. Em sắp được gặp con rồi... em vừa đau vừa sợ... anh ở trên trời có linh thiêng hãy phù hộ cho mẹ con em vượt cạn thành công, anh nhé!!!
Cô cứ lẩm bẩm mãi câu đó để cố quên đi cái cơn đau đớn thể xác lúc này. Nhưng không ăn thua vì quả thực nó đau lắm, mỗi người đau 1 kiểu khác nhau, Hoài ko biết những sản phụ khác họ đau thế nào, riêng cô, cô thấy đau như gãy từng chiếc xương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-gia-su-cua-con-toi/14717/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.