Dưới ánh nắng chói rọi, có một cô gái đang ngồi thơ thẩn bên bờ hồ cho cá ăn, cũng không biết là đang nghĩ đến việc gì, chỉ thấy sự u buồn trong đôi mắt của cô.
Chợt, Ngao Viễn Khải đột nhiên lại bước đến, anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào nhà kho, mặc cho cô giãy dụa, mặc cho cô kháng cự, anh vẫn dồn cô vào chân tường, ép cô phải ngoan ngoãn thuận theo ý anh.
“Ngao thiếu…”
Như Mạn vừa mở miệng gọi “Ngao thiếu” thì anh đã tức giận gặm lấy bờ môi cô, giữa chặt lấy cổ tay cô.
“Ức… Ng… ao…”
Lần này, Như Mạn còn chưa nói được tròn chữ thì đã bị anh cắn vào môi chảy máu, đau đến mức khiến cô sợ hãi không dám phát ra tiếng.
“Ngao thiếu! Ngao thiếu! Nếu tôi còn nghe thấy cô gọi tôi như vậy thêm một lần nào nữa tôi sẽ lột sạch đồ cô ra. Cô không tin thì cứ thử!” Ngao Viễn Khải vô lí nổi cơn thịnh nộ, vô lú trút giận lên cô, còn dùng lực không hề nhẹ siết chặt lấy cổ tay cô, không cho cô có quyền bỏ chạy.
Cơ thể Như Mạn run lên cầm cập, cô không kiềm chế được nỗi hoảng loạn trong lòng mình, cô rưng rưng nhìn anh, trong đôi mắt là sự mong manh, tan vỡ, khiến anh có cảm như như bản thân vừa làm moitj việc voi cùng đòi bại.
Ngao Viễn Khải nghiến răng, anh không nhịn được mà đau lòng, vội vàng lau đi vết máu trên môi cô, đồng thời nhẹ giọng: “Tôi xin lỗi, tôi không nên làm vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-doa-hoa-cua-rieng-toi/3493795/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.