Khoảng thời gian sau đó Như Mạn đã cố gắng bình tâm lại, cô ép mình không nghĩ đến những chuyện về anh nữa, thậm chí là loại anh ra khỏi kí ức của bản thân. Với cô, sự tồn tại của anh chính là một điều gì đó khiến cô vô cùng khó xử, không biết nên đối mặt như thế nào, chỉ khi cô không còn thích anh nữa, chỉ khi cô hoàn toàn chấp nhận với việc bị lừa dối thì bản thân mới có thể tốt hơn một chút.
Nhưng thật ra, Như Mạn không phải là một người bụng dạ hẹp hòi, cô sớm đã xem nó như số mệnh của mình, chỉ đành cam chịu. Chỉ là… cô vẫn không có cách nào thản nhiên xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vết thương mà anh gây ra cho cô dường như như vẫn còn đau âm ỉ, không có cách nào lành lại.
…
Ngày hôm đó, Ngao Viễn Khải lại đến Tôn gia, anh viện cớ đến thăm Tôn Kim Ngọc nhưng thực chất là để gặp Như Mạn.
Như Mạn trông thấy anh thì liền cúi đầu né tránh, cảm giác vô cùng xa lạ khiến cho anh như muốn phát điên lên nhưng phải cố kiềm chế lại.
“Cô đứng đó làm gì? Còn không mau vào trong pha cà phê đi!” Tôn Kim Ngọc lớn giọng ra lệnh cho Như Mạn sau đó lại tựa vào cánh tay anh.
Ngao Viễn Khải cau mày, anh khó chịu đẩy cô ấy ra, không muốn Như Mạn lại hiểu lầm: “Cô có lòng tự trọng không vậy?”
Nhưng Như Mạn lại xem như không chí, thậm chí còn không mấy để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-doa-hoa-cua-rieng-toi/3492673/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.