Ngày hôm sau, Tôn Thừa Ngạn mời Ngao Viễn Khải đến uống trà chiều, cùng nhau làm vài ván cờ tướng, hàn huyên chuyện cũ.
Trong căn phòng làm việc rộng rãi, hai người không ai nói lời nào, cảm giác vừa xa cách lại vừa lạ lẫm, không hề giống như người quen cũ.
Nhớ lúc trước, họ học cùng trường, Tôn Thừa Ngạn luôn đứng hạng nhất còn Ngao Viễn Khải thì ham chơi, không lo học hành nhưng lúc nào cũng nằm trong top 5 của trường. Nếu nói bọn họ là đối thủ của nhau, nghe còn hợp lí hơn.
Chợt, Ngao Viễn Khải lại nhếch môi, tỏ vẻ khinh thường: “Tôn thiếu đi du học lâu như vậy mà chơi cờ vẫn không khá lên được nhỉ? Tôi lại thắng rồi.”
“Việc đi du học thì có liên quan gì đến chơi cờ chứ? Hơn nữa nếu so về tâm cơ thì tôi làm sao bằng anh được.” Thường ngày trông Tôn Thừa Ngạn có vẻ ôn nhu, nhã nhặn nhưng khi nói chuyện với Ngao Viễn Khải thì lời lẽ lại vô cùng sắc bén, không hề kém cạnh.
“Ha! Tâm cơ? Tôi xem như là anh đang khen tôi vậy.” Ngao Viễn Khải vắt chéo chân, anh nâng tách trà lên một cách từ tốn, cũng có biết chút về trà đạo: “Là trà thượng hạng? Không ngờ tôi lại được Tôn thiếu đây xem trọng đến vậy. Nhưng mà… anh mời tôi đến đây, thật sự chỉ để thưởng trà thôi sao?”
Ngao Viễn Khải lạnh lẽo nhìn Tôn Thừa Ngạn, cười nhưng lại giống như không cười, không khí xung quanh cũng vì vậy mà nổi sấm chớp đùng đoàng.
Tôn Thừa Ngạn cong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-doa-hoa-cua-rieng-toi/3492147/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.