Như Mạn cùng anh đi dạo một vòng chợ đêm, chơi rất nhiều trò chơi, còn nhìn thấy rất nhiều thứ thú vị. Sau đó thì họ cùng nhau đi trên con phố tràn ngập ánh sáng, tuy đôi lúc không biết nói gì nhưng cô cảm thấy thật sự rất vui, nếu như đây thật sự là một giấc mơ, cô ước gì cô có thể sống trong giác mơ này mãi mãi, còn nếu là hiện thực tàn khốc, cô mong thời gian có thể trôi chậm lại, để thời gian mà cô được ở bên anh có thể lâu hơn một chút.
Chợt, cô nhìn thấy có một đứa bé gái đang đi bán hoa, trên tay cô bé ấy cầm rất nhiều đoá hoa hồng đẹp, hỏi hết người này đến người khác nhưng lại không có ai mua.
Bước chân của Như Mạn dần chậm lại, cô nhìn chằm chằm vào cô bé ấy, trong lòng cảm thấy đồng cảm với số phận nghiệt ngã của cô bé, còn nhỏ như vậy đã phải rong ruổi trên khắp con phố kiếm từng đồng từng cắt, đã vậy còn bị người khác hắt hủi.
Ngao Viễn Khải đi được một đoạn thì quay lại nhìn cô, anh nhìn theo hướng mà cô đang nhìn, sau đó thì anh bước về phía cô bé bán hoa kia: “Chú mua hết, bao nhiều tiền?”
“20 đoá, 200 nghìn.” Cô bé nhỏ giọng.
“Này! Chú không có tiền lẻ, không cần trả lại tiền dư đâu.” Anh đưa cho cô bé tờ tiền màu xanh và nói.
“Cảm ơn chú!” Cô bé nhận lấy số tiền sau đó mừng rỡ chạy đi.
“Cho cô đấy!” Anh đưa bó hoa cho cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-doa-hoa-cua-rieng-toi/3492144/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.