Ở trên xe, trên đường trở về Ngao thị, Tống An cứ không ngừng cằn nhằn, càu nhàu, tức giận đến mức đỏ mặt, cần cổ nổi gân xanh.
“Này, Ngao Viễn Khải, rốt cuộc là cậu đang làm cái trò gì vậy hả? Cậu cảm thấy như vậy vui lắm sao? Cậu chơi vui lắm hả?” Tống An vừa lái xe vừa mắng, thật sự là cảm thấy không cam tâm.
Ngao Viễn Khải hờ hững đáp: “Cũng tạm.”
“Cũng tạm?” Tống An tức đến độ bật cười, anh ta trầm giọng: “Nhưng tôi thì không vui đâu nhé. Cậu nghĩ sao mà lại đi lấy danh nghĩa của tôi đi trêu hoa ghẹo nguyệt vậy hả? Cậu có tạo nghiệp thì cũng đừng bắt tôi gánh thay cậu chứ.”
“Nghiệp của cậu còn chưa đủ nhiều sao? Sợ gì chứ?” Anh nói.
“Này! Ngao Viễn Khải! Tôi nhịn cậu lâu rồi nha! Cậu ngang ngược vừa vừa phải phải thôi. Mà tôi phải nhắc cậu một câu, cậu đã sắp là người đàn ông có vợ rồi đấy, chuyện này mà để cho phu nhân biết được thì cậu tiêu đời.” Tống An cảm thấy vô cùng bực mình, lại lấy mẹ của anh ra để hù doạ anh.
“Cái gì mà vợ con ở đây? Chỉ là lễ đính hôn bày ra cho bàn dân thiên hạ nhìn thấy mà thôi, vốn dĩ là chẳng liên quan gì đến tôi.” Anh chống cằm nhìn ra cửa sổ ô tô, bình tĩnh nói.
Tống An phì cười, là cười vào mặt anh: “Không liên quan ghê! Cậu thử nghĩ xem, sau này con của cậu phải gọi cô ta là mẹ, cậu nói có liên quan không?”
“Hừ! Chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-doa-hoa-cua-rieng-toi/3492141/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.