Vượt qua những khu phố, đi qua những con đường, cuối cùng thì cũng đến nơi.
“Là biển? Anh vậy mà những lời tôi nói hôm đó?” Cô kinh ngạc nhìn anh, không ngờ anh lại thật sự đưa cô đến biển, giúp cô thật hiện mong ước bấy lâu nay.
“Có thích không?” Anh phì cười, cảm thấy tự mãn trước sự phấn khích của cô, có cảm giác như bản thân đã làm được một điều gì đó rất lớn lao.
Bên ngoài gió lộng, mang theo hương vị của biển cả, Như Mạn mở cửa xe bước ra ngoài, thích thú chạy nhảy trên bãi cát, phấn khích đến mức miệng cười không ngậm được.
“Đó là biển kìa, đẹp thật đấy!” Cô chỉ tay về phía đại hải mênh mông, chỉ thấy bầu trời tiếp giáp vởi biển, không nhìn thấy được đích đến.
“Đương nhiên tôi biết đó là biển rồi.” Đối với anh một người thô kệch như anh, biển cả cũng chẳng có gì đặc biệt, nó không khác gì một vũng nước vừa sâu vừa lớn, anh không thể nhìn ra được cái đẹp của nó, càng không biết được trong con mắt của nhà thơ thì nó sẽ khác như thế nào. Nhưng khi anh nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên môi cô, nhìn thấy niềm hạnh phúc hiện lên trong đôi mắt cô thì anh có thể khẳng định rằng, biển thật sự rất đẹp và nó chủ đẹp khi có sự xuất hiện của cô, cô khiến cho cảnh vật trong mắt anh trở nên sống động và tươi mới. Thậm chí anh còn cho rằng, bản thân cũng có thể làm một nhà thơ.
Như Mạn quay sang nhìn anh, bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-doa-hoa-cua-rieng-toi/3492130/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.