Vì làm đổ xô nước trước mặt Ngao lão gia và Ngao phụ nhân, Như Mạn bị quản gia phạt không được ăn cơm, còn phải dọn dẹp nhà kho, mặc dù đó không phải là lỗi của cô mà do một người hầu khác cố tình hãm hại.
Chỉ là, ở nơi này, cô làm gì có tiếng nói của riêng mình chứ, chỉ cần cô lên tiếng họ sẽ cho rằng cô đang xảo biện, đang chống đối, không những không có tác dụng mà còn bị phạt nặng hơn, thậm chí là bị đánh. Vậy nên từ nhỏ mẹ cô đã dạy cô, phải biết cam chịu, nhẫn nhịn và đặc biệt hơn hết là phải biết nghe lời. Bởi vì những người có thân phận thấp hèn như mẹ con cô, chưa bao giờ tồn tại sự công bằng, chỉ cần họ nói là sai thì chính là sai, họ nói là đúng thì chính là đúng, cô không có quyền cãi lại họ, càng không được phép làm phật ý họ.
Tô Như Mạn loay hoay trong phòng kho lớn ở sau vườn, không biết nên bắt đầu dọn dẹp từ đâu. Xung quanh bụi bám đầy, nào là mạng nhện, gián chết, còn có cả chuột, cũng không biết bao lâu rồi không có người dọn dẹp.
Chợt, Tô Như Mạn nhìn thấy một chiếc đàn piano cũ được đặt ở một góc nhỏ, chiếc đàn bám đầy bụi, dưới ánh nắng vàng chiếu rọi từ cửa sổ, bỗng lại có một cảm giác thần tiên như đang ở trong làn khói huyền ảo.
Như Mạn bước đến, cô cúi đầu thổi đi lớp bụi dày cộm, ngón tay lướt trên những phím đàn.
Thật ra chiếc đàn này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-doa-hoa-cua-rieng-toi/3492118/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.