"Người tiếp theo!" - Độ ngôn đứng tựa vào gốc cây, trán nhăn lại tạo thành một bộ mặt khó coi.
Cậu quay sang nhìn lão đại nhà mình đang ngồi vác chân lên ghế, đầu dựa vào phía sau gốc cây thảnh thơi nhắm mắt. Cục tiền trong tay Độ Ngôn bỗng dưng có sức nặng diệu kì, cậu không muốn làm nữa, cậu tha thiết muốn đổi lão đại!
Sau đó là một tràng chửi bậy xuất hiện trong bộ óc của cậu ta, mà chủ yếu là mắng lão đại thân yêu của mình. Cậu thề rằng cậu muốn rút lại tất cả mọi lời cổ vũ ngày hôm đó cậu dành cho Lâu Vĩnh để động viên hắn ta theo đuổi tình yêu.
Ai cũng có thể, nhưng Lâu Vĩnh tuyệt đối không nên yêu đương gì hết!
Lâu Vĩnh không xót xa, nhưng Độ Ngôn lại xót xa giùm cho đống tiền có được không? Một tuần mà tiêu cả trăm triệu... Đây làm gì phải tán gái, đây là đốt tiền, là phung phí của cải!
Mẹ nó, nguyên cả tuần nay, cậu cùng với đám đàn em, đã dành toàn bộ buổi sáng chỉ để đứng phát tiền cho đám trẻ con này, chỉ bởi vì lí do củ chuối giúp cô bé mà Lâu Vĩnh để ý có thêm đơn hàng, có thêm tiền.
Cậu thật sự muốn hét lên với lão đại, hắn không thèm quan tâm đến mặt mũi của cái 'bang phái' này hay gì?
Mấy lần đám nữ sinh khác tới, còn cả gan đối diện Lâu Vĩnh hỏi câu làm cách nào để có thể cầm được tờ tiền mà hắn đã chạm qua, hắn nói gì nhỉ, à đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-do-toi-nuoi-lon/2573581/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.