Chẳng mấy chốc cuối tuần đã đến. Đứng trước cửa dinh thự xa hoa lộng lẫy, sân vườn rộng lớn mang theo mùi thơm tươi mát từ cỏ mới, Đàm Nhu Nhi bất giác cảm thấy choáng ngợp.
Thì ra, đây là lí do vì sao con người lại thích theo đuổi danh tiếng và tiền bạc đến vậy. Chỉ cần nhìn đến những đồ vật xa xỉ được trưng bày từ cổng chính vào đến trong nhà là có thể cảm nhận sự hào nhoáng của đồng tiền.
Đàm Nhu Nhi đột nhiên xuất hiện suy nghĩ, rằng những người sống trong nhung lụa, theo đuổi hào quang của danh vọng kia liệu có hay không tìm thấy hơi ấm khi trở về nơi họ gọi là nhà?
Hay là cũng như cô, lạc lõng trong chính gia đình mình được sinh ra?
Nắm lấy tay Đàm Ôn Tường, xung quanh là tiếng chào hỏi xã giao, cứ vài giây là Đàm Nhu Nhi phải cúi người chào một lần. Bên tai nghe thấy tiếng khen ngợi khách khí của những người kia, cô chỉ mỉm cười cảm ơn. Kịch bản cũ, cô đã quen rồi...
Hôm nay cô được chọn cho một bộ váy cánh màu trắng tinh, phần cánh tay được đính vài viên kim cương mà theo lời cha nói, giá trị ngàn đô. Bên ngoài khoác thêm chiếc áo mỏng, tạo hiệu ứng lớp chồng lớp, kết hợp với khuôn mặt bánh bao cùng đôi mắt to tròn vô cùng đáng yêu ngọt ngào của cô càng khiến cô như một công chúa nhỏ.
Đàm Ôn Tường sau khi giới thiệu cô với những vị chủ tịch, lãnh đạo lớn, liền căn dặn cô kết giao với mấy thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-do-toi-nuoi-lon/2573570/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.