Mà về phần Lâu Vĩnh, hắn cũng không vội rời đi. Bởi vì trước việc biến mất dài hạn, hắn vẫn nên chuẩn bị cho bé con ít thứ.
Tối ngày hôm đó, theo thói quen cũ mà Đàm Nhu Nhi dùng tiết tự học của mình chạy xuống gốc cây đại thụ trong trường mà gọi điện cho em gái.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là, ngay khi cô vừa tới nơi, đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn của thiếu niên tựa vào gốc cây. Cảm nhận được ánh mắt gắt gao của người nọ đang nhìn mình, Đàm Nhu Nhi lờ mờ đoán được danh tính của người trước mặt.
"Anh Lâu Vĩnh?"
"Ừm."
Chất giọng thiếu niên trầm ấm, nhìn cô gái nhỏ dương đôi mắt tò mò nhìn mình, cánh môi vì thế mà cong lên. Từ lúc gặp cô bé này đến giờ, hắn hình như dễ cười hơn thật nhiều.
Ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng tản xuống, lồng qua tán lá đong đưa trong gió, tạo thành bóng sáng lập lòe phủ xuống mặt đất. Dung nhan của thiếu niên nhờ chút sáng len lói mà thoắt ẩn thoắt hiện dưới gốc cây.
Rõ ràng là người ở ngay trước mắt, nhưng sao cô lại cảm thấy xa xôi diệu vợi?
Cất điện thoại vào túi, Đàm Nhu Nhi nhanh chóng tiến lại gốc cây, cách hắn một đoạn. Bởi vì chiều cao nhi đồng có hạn, chỉ đứng đến hông của Lâu Vĩnh, vậy nên cô phải ngẩng thật cao mới có thể cùng hắn nói chuyện.
"Anh có tâm sự gì à?"
Nhận ra khoảng cách giữa mình và cô bé hơi xa, Lâu Vĩnh không nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-do-toi-nuoi-lon/2573562/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.