"Anh... Về lâu chưa?"
Cảm nhận được sự né tránh của cô, Lâu Vĩnh trong lòng có chút khó chịu, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện ra. Sau một tiếng thở dài, giọng nói trầm ấm vang lên trong không trung.
"Tính đến thời điểm hiện tại là 40 phút."
40 phút...
Cô lập tức quay đầu lại nhìn Lâu Vĩnh. Vậy có nghĩa là anh vừa trở về thành phố đã một mạch chạy xe tới nơi này hay hay sao?
"Anh đã hỏi Mạn Mạn em ở đâu, anh muốn gây bất ngờ cho em, nhưng có lẽ bất ngờ của anh không bằng một góc nhỏ bất ngờ mà em đưa đến."
Lâu Vĩnh khẽ cười, bộ dạng vô cùng bình thản mà buông lời nói dối trắng trợn. Đến một cuộc điện thoại hắn còn chưa gọi cho em gái, lấy đâu ra chuyện Mạn Mạn nói cho hắn biết rằng cô đang ở đây.1
Tuy nhiên, điều này bé con của hắn không cần biết, cũng không nên biết.
Đàm Nhu Nhi tin sao? Đàm Nhu Nhi thật sự đã tin. Dù sao Mạn Mạn cũng biết lịch trình của cô, hai người còn là anh em nữa. Trên hết, cô biết một điều là Lâu Vĩnh trước đây là người giúp đỡ cô rất nhiều, tâm đã học cách hoàn toàn tin tưởng lời người đàn ông này nói.
"Em cũng không hề nghĩ đến bạn học với nhau sẽ làm chuyện đó. Hơn cả, em cũng không nghĩ đến việc Hàn Dương đến người không động đậy cũng có thể nổi thú tính." - Cô vừa nói vừa dụi mắt, cảm giác hơi buồn ngủ, có thể do tác dụng của thuốc giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-do-toi-nuoi-lon/2573552/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.