Theo gót chân của Đàm Ôn Tường, Nhu Nhi nhanh chóng đi đến một góc bàn ăn đẹp gần cửa sổ. Ông chỉ tiến đến cười cười chào hỏi Vương Hào Kiệt vài tiếng thân mật, sau đó lập tức rời đi, trước đó còn không quên dùng ánh mắt mà ra hiệu cho cô phải ngoan ngoãn.
Đàm Nhu Nhi mím môi, tiến đến ngồi xuống ghế được kéo ra sẵn, trên bàn ăn đã dọn ra không ít sơn hào hải vị trông vô cùng đẹp mắt. Chẳng qua khi nhìn đến nam nhân đang ngồi chễm trệ trên ghế, Đàm Nhu Nhi bỗng có cảm giác mình đang cùng một con ruồi thưởng thức những món rác thượng hạng nhất, điều ấy lập tức khiến cánh tay trắng nõn của cô nổi lên một tầng da gà. Không phải là cô phóng đại hình ảnh lên, mà thật sự Vương Hào Kiệt rất đen, gò má có hơi hốc hác, đôi mắt hoa đào lại hơi lớn… Sẽ có người cho đây là chuẩn mực cái đẹp, nhưng đối với cô thì không khác mặt con ruồi là mấy.
Vương Hào Kiệt đăm chiêu nhìn Đàm Nhu Nhi một hồi, quả thực là quốc sắc thiên hương, chẳng qua gia cảnh không được môn đăng hộ đối với mình lắm. Bất quá, nếu mang về nhà làm bình phong thì cũng xem như ổn áp, cô ta hẳn sẽ vì xuất thân của mình mà ngoan ngoãn trở thành một Vương phu nhân bù nhìn mặc hắn ong bướm bên ngoài. Ha, đàn ông mà, làm thế nào một cây kiếm có thể dừng lại ở một mảnh đất duy nhất được cơ chứ.
Mà những suy nghĩ này chẳng mấy chốc đã bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-do-toi-nuoi-lon/2573519/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.