Đàm Nhu Nhi nhìn khuôn mặt đã bị nước mắt làm cho nhem nhuốc như mặt mèo khiến cô nhất thời không thể nhận ra người ấy là ai. Cho đến khi nghe thấy giọng nói ngọt ngào nức nở vang lên mang tai mới khiến cô hơi ngờ ngợ ra. Sóng mắt khẽ dao động, hai tay vươn ra đỡ người phụ nữ ấy đứng vững, khóe môi hơi mấp máy, nhỏ giọng hỏi:
“Cô là… Phó Diệu Nghiên?”
Người phụ nữ lúc này mới cố gắng kìm lại tiếng nức nở của mình, cố gắng đáp lại Nhu Nhi bằng âm vực dễ nghe nhất.
“Đúng vậy… Tôi là Phó Diệu Nghiên.”
“Sao cô lại biết tôi ở đây mà đến? Lại nói, cô bảo tôi cầu xin Lâu Vĩnh buông tha cho Phó gia là ý gì?” - Cho dù muốn nhờ vả thì trước hết cô phải biết được sự tình chứ?!
Đàm Nhu Nhi im lặng chờ câu trả lời của người kia, tiện thể quan sát cô ấy một lúc, người phụ nữ này so với người mà cô gặp trong nhà hàng nhiều tháng trước cứ như hai con người hoàn toàn khác nhau vậy. Không còn là phong thái cao ngạo quyền quý của một tiểu thư hào môn, thay vào đó là sự suy sụp dễ nhìn thấy bằng mắt thường đang hiện hữu trên khuôn mặt tiền tụy kia.
Cô không khỏi thắc mắc, đã có chuyện gì mà có thể khiến cho một con người thay đổi 180 độ như vậy? Nếu Lâu Vĩnh thực sự có nhúng tay vào chuyện này, ắt hẳn anh ấy phải có nguyên do riêng. Lâu Vĩnh của cô trước nay không phải là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-do-toi-nuoi-lon/2573477/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.