Phàm là con người ai chẳng từng có quá khứ... Dẫu quá khứ ấy là tốt đẹp, xấu xí hay mơ hồ thì nó cũng là một phần của cuộc sống mà chúng ta phải trải qua. Dương Hạ Thần chính là một phần thanh xuân, là nỗi đau tột cùng của Đường Nhã. Mỗi khi mùa thu tới, gió đưa lá vàng bay khắp phố, cô lại nhớ về kỷ niệm hai người cùng nhau chụp ảnh, cô chỉ việc đứng tạo dáng còn anh vừa chụp vừa tung lá lên làm nền cho cô. Hay như mùa đông có cơn mưa rào không dứt, cùng nhau che chung một chiếc ô chạy hớt hải trên đường tìm chỗ trú. Cả mùa hạ oi bức, anh cũng là người ướt đẫm mồ hôi cầm quạt cho cô trong công viên ngồi ôn bài. Đường Nhã à Đường Nhã... Cô chỉ là không chịu thừa nhận mà thôi. Rằng cô cũng không thể quên được Dương Hạ Thần.
...
Buổi tối hôm sau. Đường Thời suy đi tính lại cũng không thể để Đường Nhã gặp mặt người đàn ông nguy hiểm đó quá nhiều. Cậu phải tìm cách đuổi hắn đi càng nhanh càng tốt. Nghĩ đến viễn cảnh Dương Hạ Thần bị mấy trò mèo của cậu dọa cho bỏ chạy mất dép khiến Đường Thời vỗ đùi phành phạch trong phòng vệ sinh. Mặc quần áo đẹp vào, cậu ta dùng nhan sắc có một không hai của mình, trườn đến từng nhà hàng xóm “xin” ít đồ nghề về để phục vụ cho mưu đồ thâm hiểm.
“Làm gì vậy nhóc?” Đường Nhã đi làm thêm mệt phờ râu trê trở về. Gần đây cô tìm được một công việc phát tờ rơi và phát báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-khong-yeu-toi/150019/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.