Ngay hôm sau Đường Nhã đã xin phép bà chủ cho “em trai” ở lại một thời gian, vốn dĩ xin điều này chẳng dễ dàng ai ngờ bà chủ lại rất nhanh chóng đồng ý, bà ấy mê mẩn nhìn Đường Thời như một con sói nhìn thấy cừu non chỉ muốn ăn tươi nuốt sống. Cũng phải, Đường Thời mọi góc cạnh khuôn mặt đều thấy rất đẹp trai, dù nhìn thế nào cũng trông giống một tiểu thiếu gia, một tiểu thịt tươi đích thực. Cô ấy nhìn Đường Thời cứ xoay quanh mình như một đứa trẻ đâm ra cũng thấy vui vui, cảm giác nhớ nhà nhớ đứa em gái còn đang đi học lại trỗi dậy trong cô.
“Tôi sẽ đưa cậu đi gặp bác sĩ! Xem có thể chữa được không?” Đường Nhã dùng con xe đạp cũ của mình chở Đường Thời tới bệnh viện khám thử. Khi tới nơi, cô đã phải ngồi ngoài chờ khá lâu bác sĩ mới gọi cô vào, ông nhăn mặt xác nhận với cô đúng là Đường Thời bị hạ độc dẫn đến bị câm, nhưng có thể chữa khỏi được nếu tìm ra đó là loại độc gì. Mất khá nhiều thời gian và tiền bạc nên có gì họ sẽ liên lạc sau. Đường Thời thấy Đường Nhã đang lục tiền lẻ chắp lại từng tờ giả chi phí thăm khám cho cậu ta nên trong lòng cảm thấy rất áy náy. Cậu ấy viết ra giấy rằng: “ Tôi không cần chữa trị đâu!” . Nhưng Đường Nhã chỉ mỉm cười xoa đầu cậu trấn an.
Những bức ảnh Đường Nhã vui vẻ cười nói, đạp xe chở một người đàn ông trẻ đẹp như hoa đã được chụp lại không thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-khong-yeu-toi/150017/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.