Ăn xong bữa tối thì hơi muộn, hai người từ trong tiệm ăn đi ra thì thấy vẫn còn khá nhiều người và xe đang đi trên đường, ở hai bên con phố cũng có không ít những người chạy xe ba bánh dựng sạp bán đồ ăn vặt.
Thẩm Trí lướt mắt nhìn qua những sạp hàng này rồi lại nhìn người bên cạnh: “Trước khi em mở tiệm bánh thì em đã làm những gì rồi?”
[Cái gì cũng từng làm rồi] Từ Khả vừa huơ tay dùng thủ ngữ vừa tập nói bằng khẩu hình miệng.
“Ví dụ?”
Cô không thể nói được nên có nhiều công ty không muốn tuyển dụng cô, cũng không biết cô đã đi trên đoạn đường này như thế nào, đã chịu biết bao cực nhọc.
[Bán đồ ăn, shipper, dựng sạp bán, làm phụ việc trong bếp nhà hàng, làm mấy công việc tay chân lao động phổ thông,..]
Nhiều hơn thế nữa nhưng Từ Khả không nói ra, dù sao nơi nào không ghét bỏ việc cô không thể nói chuyện thì cô đều làm cả.
[Khi đi học thì sao?]
Từ Khả cúi đầu gõ chữ, gõ một đoạn rất dài.
[Ban đầu không nghĩ tới, nhưng trong lúc đó có phụ việc vặt cho một cửa hàng bán bánh ngọt rồi cũng học nghề luôn, em lúc đó đã muốn mở một cửa tiệm cho riêng mình, dù sao em cũng không thể nói chuyện được nên rất khó tìm việc]
Khi còn học đại học cô đã đi làm thêm rất hiều nơi, ban đầu là vì muốn nuôi sống bản thân, sau này thì nghĩ tiền tiết kiệm có thể làm gì đó, vì cơ bản một người không thể nói chuyện như cô rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-khong-the-noi-quy-tinh-hoi/5179616/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.