Thẩm Trí….sao anh lại đến đây? Từ Khả sửng sốt mất mấy giây, sau khi lấy lại tinh thần thì mới nhanh chân chạy qua bên quầy phụ anh đóng gói.
Chờ khách mua bánh đã rời đi hết rồi cô mới lại nhìn qua Thẩm Trí.
Mỗi lần nhìn anh cô đều cảm thấy một cảm giác tươi mới, hôm nay anh vuốt hết tóc ra sau cột thành một chùm nhỏ, lộ một phần trán ra nên nhìn anh càng thêm ngông cuồng phóng túng.
Anh mặc một cái áo len đen cổ cao, bên trong có thêm áo sơ mi trắng sọc và một chiếc áo khoác lông có mũ đội.
[Sao anh lại đến đây? Không phải nói là đang bận rộn nhiều việc hay sao?]
Cô nhìn chằm chằm anh một hồi rồi mới hỏi, động tác trên tay cô rất chậm.
Anh đã thức trắng nguyên một đêm vậy mà còn không chịu ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.
“Đã hết bận rồi nên hôm nay tự cho bản thân một ngày nghỉ” Thẩn Trí nói rồi cúi đầu nhìn cô: “Sao mặt em đỏ thế, vành mắt cũng đỏ, có chuyện gì sao em?”
Anh đưa mặt lại rất gần cô, trong giọng nói không giấu được sự lo lắng.
Từ Khả tránh về sau rồi lại lắc đầu.
Chắc là ban nãy khi vừa xuống xe thì cô có buồn nôn, đứng bên vệ đường nôn khan một trận, chính là cái loại cảm giác muốn nôn mà cố nén lại cho nên giờ đây ánh mắt và gương mặt đều đã ửng đỏ.
[Nghỉ phép một ngày sao anh không ở nhà ngủ một giấc thật ngon đi chứ?]
Cô lại cố tình nói vòng vo.
“Ngủ rồi, sáng sáu giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-khong-the-noi-quy-tinh-hoi/5179614/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.