Hạ Ảnh cầm tấm ảnh lên xem, cảm thấy mình như bị bẻ gãy mấy khớp xương, cô cầm những tấm ảnh này có chút hoảng loạn nhìn Đổng Tinh, “Chị Tinh, những tấm ảnh này ai đưa cho chị?”
“Em mặc kệ là ai đưa cho chị, em chỉ cần nói có phải là em hay không.” Đổng Tinh ngồi kế bên cô, nghiêm chỉnh mà nhìn người trước mắt.
“Là em.” Hạ Ảnh gật đầu nói, trong tấm ảnh là bị chụp trộm lúc hai người bước ra khỏi khách sạn, hôm qua lúc cô đi rõ ràng là rất cẩn thận, sao lại bị người ta theo dõi chứ.
“Chị Tinh, những tấm ảnh này……ở đâu ra vậy?” Trong mắt cô đầy sự hoảng loạn, nắm chặt tay của Đổng Tinh mà hỏi. Nếu như tấm ảnh này bị lộ ra ngoài, thì không ảnh hưởng gì đến cô, cùng lắm thì rút khỏi giới giải trí, nhưng mà……cô sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh.
Bây giờ các trang báo vì muốn thu hút ánh nhìn của công chúng, viết bài thích nhất là thêm mắm thêm muối, có thể viết một người hành hiệp trượng nghĩa là người xấu xa, có thể viết người gây chuyện thành người bị hại, cô thật sự rất sợ những tấm ảnh này bị đăng lên mạng, các trang báo sẽ viết vậy bạ, sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh.
“Chị chụp đó” Đổng Tinh điềm đạm nói, cô cũng rất kinh ngạc, cô bé này còn biết hoảng loạn, từ khi cô xuất đạo đã đem theo cô bé này, cô bé này có tính cách thế nào sao cô lại không hiểu chứ, dùng câu nói của người cổ mà nói chính là vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-khong-giong-nhu-moi-nguoi/455046/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.