Hạ Ảnh:“……” Cô có thể làm như không nghe thấy không?
Cô lén nhìn Chu Lịch Sâm một cái, đối phương lãnh đạm mà đứng ở đó, như thể không có chút ngại ngùng nào, Hạ Ảnh sợ rồi, còn hoài nghi rằng những lời đồn liên quan đến anh đều là giả, cái gì mà mượn góc dùng thế thân, sao cô không thấy gì cả?
“Đang nghĩ gì đó?” Tiểu Lâm thấy cô ngồi trên sofa phát ngốc, đưa tay quơ quơ trước mặt cô, cười tươi ngồi kế bên cô, đồng thời đưa cho cô một chai nước khoáng, sau đó đánh giá cô vài lần, nói:“Cậu bị sao vậy?Từ lúc quay về từ phim trường thì đã kì lạ rồi, cứ mãi lơ đễnh, đang nghĩ gì đó?”
Hạ Ảnh mặc kệ cô, Tiểu Lâm cũng không hy vọng Hạ Ảnh sẽ trả lời, nói xong lại kêu lên “Mình biết rồi, nhất định là đang nhớ lại cảnh tưởng lúc nãy nhỉ?Kể cho mình nghe xem, cảm giác như thế nào?”
Hạ Ảnh trợn mắt nhìn cô, có chút tức giận:“Sao cậu lại nhiều chuyện như vậy?”
“Xía!” Tiểu Lâm hừ lạnh, không đồng tình nói:“Nhiều chuyện là bản năng của con người, là người thì sẽ luôn có lòng hiếu kỳ có được không?” Dính sát người cô cười hỏi:“Này, nói nghe đi, cảm giác gì?”
Hạ Ảnh đỏ mặt, trực tiếp đứng dậy ném chiếc gối trong người qua đó, cảm giác gì sao?Chính cô còn không biết, lúc đó trong đầu cô trống rỗng, đợi đến lúc định thần lại thì đã kết thúc rồi, sau đó nhìn thấy đạo diễn hài lòng mà đi về phía họ.
Tiểu Lâm đỡ lấy chiếc gối cô vừa ném qua, cười mà nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-khong-giong-nhu-moi-nguoi/271598/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.