Ăn xong cơm tối, Chúc Ôn Thư lại lo sợ bất an.
Tất cả đều quá bất thường, cô luôn cảm thấy ba mẹ mình đang giấu chiêu lớn nào đó.
Đúng như dự đoán, sau khi dọn dẹp bàn ăn, ba mẹ cô đứng cạnh phòng bếp liếc nhau, mỉm cười nhìn người trong phòng khách: "Xem Xuân Vãn làm gì, chán lắm."
Hai người họ đi về phòng lôi ra...bộ loa đài.
Chịu đựng lúc lâu, cuối cùng người cậu không kìm nén được nữa, hơn nữa người đã ngấm cồn, nên mạnh dạn nhiệt tình kéo Lệnh Sâm đến cạnh, nhất quyết muốn hát chung một bài với anh.
"Hay là thôi đi cậu". Chúc Ôn Thư chắn trước mặt Lệnh Sâm: "Lúc trước anh ấy bị cảm, cổ họng không khoẻ lắm."
Người cậu vẫn không buông tha, nói Lệnh Sâm bị cảm cũng có thể hát.
Chúc Ôn Thư thuyết phục hết lần này đến lần khác nhưng chẳng thành, Lệnh Sâm thấy thế thì khuyên cô.
"Không sao, anh hát với cậu hai bài."
Chúc Ôn Thư quay đầu nhìn anh: "Anh chắc chắn...?"
Lệnh Sâm nhướng mày, bày ra dáng vẻ anh vẫn có thể hát nhưng cậu của chúng ta thì không.
Sau đó, Lệnh Sâm trơ mắt nhìn cậu Chúc Ôn Thư chọn bài 《Mượn trời xanh thêm 500 năm》.
Anh vẫn nở nụ cười, quay đầu nói với cậu: "Hay là chúng ta đổi bài khác đi?"
Người cậu tỏ ý không thành vấn đề, sau đó nhanh tay chọn bài 《Tận trung báo quốc》.
Lệnh Sâm tiếp tục nở nụ cười, nhưng im lặng không nói gì.
"Sao thế?" Người cậu hỏi: "Không hát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-den-xem-concert-cua-toi/3386565/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.