Chúc Ôn Thư vô cùng bình tĩnh, cô mở điện thoại lên tra baidu.
Sau đó phát hiện thật sự có tình huống ruột thừa mọc ở bên trái.
Nhưng khi quay đầu nhìn biểu cảm trên mặt Lệnh Sâm, cô biết, anh chỉ đang nói đùa thôi, chuyện không chỉ đơn giản vì nguyên nhân này.
Chúc Ôn Thư không hỏi nhiều nữa.
Nếu anh không nói, chắc chắn nguyên nhân gây ra vết sẹo này là chuyện quá khứ mà anh không muốn nhắc đến.
Chiếc xe vững vàng chạy đến địa điểm Chúc Ôn Thư không biết.
Trên đường, Lệnh Sâm không hề nói thêm gì.
Chúc ôn Thư dựa đầu vào cửa sổ xe, thỉnh thoảng đôi mắt lại vô tình liếc nhìn phần bụng Lệnh Sâm.
Trong xe vang lên tiếng thở dài nhè nhẹ.
Vài phút sau, chiếc xe dừng lại trước một cửa hàng đồ Nhật.
Chúc Ôn Thư không thể ăn đồ Nhật, bởi vì những nơi như này có sự phân hoá quá nghiêm trọng.
Hoặc là giá cả ổn áp, nhưng hương vị lại không bằng mấy quán ven đường.
Hoặc là đồ ăn đẹp mắt, ngon miệng nhưng giá cả lại quá cao.
Chỉ có điều cửa hàng đồ nhật này có một chỗ tốt, bình thường khách hàng không nhiều lắm, hầu hết đều có phòng riêng, rất riêng tư.
Chúc Ôn Thư và Lệnh Sâm lần lượt đi vào, sau khi đóng cửa trượt kiểu Nhật, hai người liền ngăn cách với ánh mắt của thế giới bên ngoài. Ngay cả nhân viên phục vụ cũng rất ít khi đi vào, về cơ bản họ chỉ chịu trách nhiệm phục vụ các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-den-xem-concert-cua-toi/3386535/chuong-40.html